Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-07-01 06:35:52
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6.

Trước khi vào phủ Quận công làm phu xe, Chiêm Thế Nam từng thử tìm việc nơi khác.

Hắn tuổi trẻ sức dài vai rộng, lại sở hữu ngoại hình khôi ngô, mấy quán trà tửu lầu đều sẵn lòng thuê.

Có điều công tiền bọn họ trả quá rẻ, khiến hắn chẳng thèm để vào mắt.

 

Về sau, có một lão sư phụ ở tiêu cục chú ý đến thân thủ của hắn, muốn thu nhận theo học áp tiêu.

Áp tiêu cho giới thương nhân thường là vận chuyển bạc trắng, vốn là nghề nguy hiểm, l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao, bởi vậy tiền công cực kỳ hậu hĩnh.

 

Chiêm Thế Nam không ngại hiểm nguy, điều hắn ngại là đường xá hiểm trở, thương đoàn mang hàng đi về phương Nam, lên đường từ mùa đông, có khi đến cuối thu cũng chưa về tới.

Hắn không yên lòng với Tống Thao.

 

Vì bát cơm mà phải khom lưng, đầu tiên là hạ mình phục vụ người ta, ấy là quyết định hắn đã cân nhắc tới lui, cuối cùng cắn răng chấp nhận.

Hắn không định làm mãi cái nghề phu xe trong phủ Quận công.

Chỉ là, sự xuất hiện của Tống Thao hoàn toàn nằm ngoài dự tính.

Bị nàng bắt gặp cảnh ấy, nói không thấy nhục nhã là dối lòng.

 

Tống Thao rốt cuộc vẫn là cô bé con, trong khách điếm vừa khóc lóc om sòm, đến sáng sớm lại ôm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn, sống c.h.ế.t không cho hắn quay về phủ Quận công làm phu xe nữa.

Nàng nói:

"Khi cha muội còn sống, ông luôn bị người ta xem thường. 

Muội tận mắt thấy ông ấy khom lưng cúi đầu, nhiều lúc còn phải quỳ xuống van xin, muội không muốn sống như thế. 

Muội thấy đau lòng."

A Di ca, muội biết làm người hầu không có gì đáng xấu hổ. 

Nhưng muội không muốn! Muội không muốn sống như vậy! 

Dù chỉ là con kiến hôi, muội cũng muốn làm con kiến biết ngẩng đầu. 

Vậy nên... chúng ta đừng làm nữa, về nhà được không?"

 

Nàng vừa khóc, lòng Chiêm Thế Nam liền mềm nhũn. 

Hắn đưa tay ôm lấy nàng, xoa đầu dịu giọng:

"Được! Không làm nữa. Chúng ta về nhà."

 

Tống Thao nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng lời nàng nói, hắn vẫn luôn nghe theo.

Chẳng bao lâu sau khi quay về thôn Trư Lĩnh, nàng lại đưa ra một quyết định khác, nói với Chiêm Thế Nam:

 

"Thật ra muội vốn không có năng khiếu làm thợ thêu. 

Trước kia cứ mạnh miệng vì sợ huynh chê cười. 

Nhưng A Mi ca, giờ muội nghĩ thông rồi, dù có ở xưởng cả đời, muội cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. 

Nơi này không có đường đi cho chúng ta, chúng ta rời khỏi đây đi, ra ngoài thử một chuyến."

 

Chiêm Thế Nam hơi bất ngờ.

Người ta thường nói quê nhà khó rời, nhất là đối với dân thường, nếu không đến đường cùng, chẳng ai muốn bỏ xứ mà sống trôi dạt.

Huống hồ là nữ nhi, có cái ăn cái mặc, sống yên ổn đã là tốt lắm rồi.

 

Dù Tống Thao thêu không giỏi, ở xưởng vẫn có thể sống yên ổn.

Nhưng bước ra ngoài lại khác, đường đi mịt mù, sao biết có tốt hơn bây giờ?

 

Chiêm Thế Nam không trả lời ngay. 

Hắn nói cần suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng.

Tống Thao gật đầu, không ép hắn phải đồng ý ngay, ngày ngày vẫn vui vẻ đến xưởng thêu như thường.

 

Hắn cân nhắc suốt hơn một tháng, trong thời gian đó cũng không rảnh rỗi, rảnh là lại ra rừng gần bãi tha ma, bẫy chim bắt thỏ.

Vận may khá, đôi khi còn bắt được hoẵng hoặc cáo.

 

Chiều tối đón Tống Thao xong, tiện mang mấy con mồi vào huyện bán, cũng kiếm được ít bạc.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thỉnh thoảng, hắn còn hầm gà rừng hay làm món thỏ om, cho nàng đổi vị.

 

Tống Thao miệng thì luôn kêu: "Tàn nhẫn quá!"

Nhưng nước dãi thì chảy ròng, ăn tới mức sạch sành sanh.

 

Nàng còn không quên dặn dò:

"Kim Nguyên Bảo già rồi, nhai xương cứng không nổi, lần sau huynh nhớ hầm lâu hơn một chút nhé!"

 

Chiêm Thế Nam vung tay vỗ một cái lên đầu nàng:

“Sao? Giờ không thấy tàn nhẫn nữa à?”

 

Tống Thao bật dậy, tức tối đưa tay cào hắn:

“Lại đánh đầu muội?! Đỡ này!”

 

Cổ tay mảnh dẻ của nàng lúc nào cũng dễ dàng bị Chiêm Thế Nam nắm gọn. 

Cả người nàng đè lên hắn, vừa quậy vừa đùa, chợt phát hiện ra ánh mắt sâu thẳm và đượm ý cười kia tựa như suối trong vắt, lấp loáng hình bóng nàng đang giận dỗi đỏ mặt.

 

Tay nàng bị hắn giữ chặt giơ lên cao, cả người đổ vào lòng hắn. 

Nàng cố nhón chân, vừa vặn để mặt mình kề sát mặt hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-57.html.]

Ngoài trời đã tối, mưa rơi lất phất.

Đèn trong phòng chập chờn, ánh nến vàng ấm lay lay theo gió.

 

Trên bàn, bát canh hầm còn chưa ăn hết, khói nghi ngút, hương thơm lan tỏa.

Kim Nguyên Bảo nằm dưới đất, ngoan ngoãn gặm chiếc xương của riêng nó.

 

Mặt Tống Thao gần sát Chiêm Thế Nam, đôi mắt tròn mở to hơn:

“A Di ca, sao lông mi huynh dài thế?”

 

Gương mặt hắn đường nét sắc sảo, lông mày rậm, ánh mắt sâu, hàng mi đen dài như lông quạ.

Chiêm Thế Nam không động đậy, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. 

Ánh mắt xưa nay luôn lạnh lùng, lúc này lại trở nên dịu dàng lạ lẫm. 

Trong cái nhìn ấy có sự ôn nhu và từng đợt sóng lăn tăn.

 

Hắn từ từ tựa trán mình lên trán nàng, hơi thở gần kề, lông mi rủ xuống chạm khẽ vào mắt nàng, mềm như chạm phải cánh ve sầu.

 

“Muội thích không?”

 

“…Thích.”

 

“Thích là được rồi.”

 

Hắn bật cười, tiếng cười trầm khẽ từ n.g.ự.c vang lên, ấm áp như gió xuân.

Tống Thao bị hắn ép trán kề trán, tay bị giữ cao, eo bị đẩy ngả ra sau, đứng không vững, suýt ngửa người ra sau.

 

May mà đúng lúc đó, Chiêm Thế Nam đưa tay đỡ lấy eo nàng.

Nàng vừa được thả tay liền ôm lấy cổ hắn.

 

Chiêm Thế Nam thuận thế vùi mặt vào cổ nàng, ôm chặt lấy một lúc lâu.

Hắn cố tình chớp chớp mắt, lông mi dài như hai sợi lông vũ nhẹ chạm vào hõm cổ nàng, quét qua, quét lại.

 

Rồi hắn há miệng cắn nàng một cái.

Tống Thao cười rũ rượi, vừa co cổ vừa giật tai hắn:

“Nhột! Nhột c.h.ế.t đi được! Đừng cắn nữa!”

 

Vì đang cầu xin, giọng nàng bất giác pha thêm vài phần nũng nịu:

“A Di ca ngoan, đừng đùa nữa, mau buông muội ra đi~”

 

Chiêm Thế Nam vẫn úp mặt vào cổ nàng, bật cười thành tiếng.

Tay hắn siết chặt vòng eo nàng:

“Được, ta buông. Nhưng muội không được cắn lại đâu đấy.”

 

Tống Thao đang rơi vào thế yếu, gật đầu lia lịa cam đoan.

Kết quả, đúng như hắn dự đoán,vừa buông tay, Tống Thao liền trở mặt, như mãnh hổ xông tới:

“Huynh đã nói muội không được chịu thiệt, còn dám cắn muội?!”

 

Nàng nhe răng trợn mắt, lao tới định cắn cổ hắn.

Chiêm Thế Nam nhanh tay bóp má nàng, hơi dùng lực, lập tức khiến nàng há miệng, không động đậy được.

Nàng ú ớ nói:

“Muội sai rồi… không dám nữa… mau buông ra…”

 

“A Di ca ngoan, muội thề, không cắn huynh nữa đâu!”

 

“Thề độc luôn, nếu còn cắn nữa, muội là chó!”

 

Dưới gầm bàn, Kim Nguyên Bảo vừa gặm xong xương, đang lim dim ngủ. 

Nghe thấy câu đó, tai nó giật lên một cái, mở mắt, vẻ mặt đầy khinh bỉ lắc đầu.

 

Chiêm Thế Nam nhìn nàng không nhịn được cười, rốt cuộc buông tay.

Ai ngờ, y như hắn đoán, chưa đầy một khắc, vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thao lại lập tức chuyển biến, hung hăng lao tới lần nữa:

“Xem muội có cắn toạc miệng huynh ra không!”

 

Ngoài trời mưa đã nặng hạt hơn, trong phòng ánh đèn đung đưa.

Rất nhanh sau đó, lại vang lên tiếng Tống Thao uất ức lèm bèm không rõ lời:

 

“Muội sai rồi… không dám nữa đâu… buông ra đi mà~”

 

“Lần này là thật đó, A Di ca, tin muội lần cuối đi!”

 

“Muội thề, nếu còn dám ra tay, thì chính là chó!”

 

Dưới gầm bàn, Kim Nguyên Bảo lại lần nữa dựng tai, mắt mở hé, rồi rầu rĩ quay mặt đi, khẽ hừ một tiếng.

 

Loading...