Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-07-01 06:34:30
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Thao mong mỏi hắn quay lại, trong lòng có chút hối hận vì lần chia tay trước, mình lại nổi cáu rồi cố ý không thèm để ý đến hắn.

Thế nhưng, nàng cũng thấy Chiêm Thế Nam thật quá đáng. 

Tại sao nàng lại không xứng làm việc trong phủ Quận công? Làm một kẻ hầu thì có gì khó chứ?

 

Mong rồi lại đợi, nhưng Tống Thao không thấy hắn quay về.

Cho đến một tháng sau, nàng lại tìm được cơ hội để vào phủ Quách Quận công.

 

Xưởng thêu Linh Lung vốn nổi tiếng khắp Hồng Châu với kỹ pháp thêu viền kim (thêu thúc kim bằng chỉ ánh kim), là một xưởng làm ăn lớn có danh tiếng.

Đúng dịp đó, tiểu thư thứ ba trong phủ Quận công sắp đến sinh nhật, Quận công phu nhân muốn sớm may mấy bộ xiêm y mới cho con gái, liền đích danh gọi mấy xưởng nổi danh nhất vùng Hồng Châu vào phủ. 

Bà yêu cầu các sư phụ giỏi nhất mang theo mẫu thêu và hoa văn để cho tiểu thư chọn lựa.

 

Phủ Quận công thì khỏi cần phải nói cũng biết là thế nào. 

Nghe đồn vị Tam tiểu thư họ Quách, tên gọi Quách Du, là ái nữ duy nhất trong phủ, năm nay mười sáu tuổi, bên trên có hai anh trai, từ bé đã được cưng chiều như hòn ngọc quý trong tay, đúng là tiểu thư cành vàng lá ngọc.

 

Từ huyện thành tới Dự Chương, sư phụ giỏi nhất xưởng Linh Lung vốn định chỉ dẫn theo hai tiểu thợ thêu đi cùng, Linh Xảo là một trong số đó.

Tống Thao nghe Linh Xảo kể từ sớm, liền lập tức chạy tới tìm nàng.

Tuy tay nghề không khá lắm, nhưng mặt nàng dày, lại lanh lợi, mồm miệng nhanh nhẹn, liền giở chiêu nịnh nọt với sư phụ:

 

“Con khỏe lắm, sư phụ cứ mang con theo đi! 

Mấy xấp vải và bản mẫu đó nặng biết bao nhiêu, cứ để con vác hết! 

Tay nghề của mọi người quý giá lắm, mấy việc nặng nhọc cứ giao cho con. 

Con sẵn lòng làm trâu làm ngựa cho sư phụ mà!”

 

Linh Xảo đứng bên cạnh che miệng cười trộm, còn ra mặt giúp nàng nói đỡ.

Sư phụ bị hai người này quấn lấy mấy ngày liền, cuối cùng cũng mềm lòng, đồng ý cho nàng theo cùng.

 

4.

Lần đầu tiên Tống Thao gặp Quách Du, nàng sững sờ đến mức không dời nổi ánh mắt.

Linh Xảo cùng một tiểu thợ thêu khác cũng chẳng khá hơn.

 

Phủ Quận công ngoằn ngoèo quanh co, các nàng được người hầu dẫn đường, tới một khu vườn nguy nga tráng lệ.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Trong khu vườn rộng lớn ấy, trăm hoa đua nở, bướm lượn từng đàn.

 

Những thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, mình khoác áo lụa bó sát, váy mỏng nhẹ nhàng, dáng đi uyển chuyển, tay cầm lưới bắt bướm, miệng cười duyên dáng—cảnh tượng ấy mộng mơ tựa chốn thần tiên.

Cô nương đứng giữa vòng vây, vận lụa mỏng nhẹ nhàng, khăn lụa vắt vai kéo dài chấm đất, tóc búi kiểu vân nhọn thanh tú, hai bên tóc mai cài đầy vàng ngọc, gương mặt hồng hào như hoa đào xuân, dung nhan rực rỡ đến chói mắt.

 

Quách Du ngây thơ hoạt bát, lúm đồng tiền xinh xắn, trang phục như tiên, bước đi nhẹ  như gió.

Quận công phu nhân cũng vô cùng quý phái, ngồi một bên vừa ngắm các cô gái nô đùa vừa mỉm cười chuyện trò với các mama hầu cận.

 

Thấy đám người hầu dẫn Tống Thao và mấy người đến, Quận công phu nhân liền vẫy tay gọi con gái, dịu giọng:

"Tam nương, lại đây nào."

 

Quách Du nghe hiệu lệnh, bước đến xem các mẫu thêu và họa tiết, vừa xem vừa làm nũng:

"Mẫu nào con cũng thấy thích hết, mẫu thân cứ quyết đi, lấy hết luôn đi ạ. 

Thu Ngọc và Huệ Nhi mỗi người cũng may hai bộ, còn giày tất cũng giao họ làm. 

Đồ của nhà Thường gia trang thì quê mùa lắm rồi, tất cũng phải dùng kiểu thêu thúc kim."

 

Tống Thao không khỏi sửng sốt.

Một đôi giày tất thêu thúc kim ít nhất cũng phải hai xâu tiền đồng, thế mà Quách Du chẳng mảy may đắn đo, liền sắp xếp làm cho cả đám nha hoàn hầu cận quanh mình.

 

Quận công phu nhân nhìn con gái đầy chiều chuộng, cười gật đầu chấp thuận.

Quận công phủ mua bán, quả thật đã ra tay là không nhỏ.

 

Sư phụ của Tống Thao vui mừng ra mặt, không ngớt lời cảm tạ Quận công phu nhân và Tam tiểu thư, vội vàng bảo Linh Xảo và một tiểu thợ khác đo dáng các nha hoàn trong vườn, khiến không khí càng thêm náo nhiệt.

 

Tống Thao ôm cả chồng mẫu vải, ngoan ngoãn đứng một bên, trong lòng thầm ngắm nhìn Quách Du.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-55.html.]

Dù sư phụ đã căn dặn kỹ: vào phủ Quận công phải giữ mồm giữ miệng, không được trừng trừng nhìn người khác.

Nhưng Tống Thao thật sự không kiềm nổi. 

Thế nhưng Tống Thao không kìm được—cả khu vườn đầy hoa cũng chẳng sánh bằng khí sắc rực rỡ của Tam tiểu thư họ Quách, nhất là đôi giày mũi cong thêu hoa nàng mang, nhỏ nhắn tinh xảo đến lạ thường.

 

Tống Thao sinh ra ở phố chợ nghèo khó, những cô gái quanh nàng đều giống như Linh Xảo, thuần hậu mà thực tế. 

Họ chẳng bao giờ được nâng niu từ nhỏ như tiểu thư khuê các, nên cũng không phải bó chân bằng lụa từ thuở bé để có đôi bàn chân nhỏ nhắn mềm mại như thế.

 

Lần đầu thấy người mang giày mũi cong, nàng không khỏi tò mò, chẳng biết dưới lớp tất thêu ấy, đôi chân đó rốt cuộc trông như thế nào?

Quách Du lúc này đang nằm nghiêng trên vai mẹ làm nũng, chợt phát hiện ra Tống Thao đang nhìn chân mình, liền nghiêng đầu hỏi:

"Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Tống Thao giật mình, nhận ra nàng ấy đang hỏi mình, bèn thật thà đáp:

"Bẩm cô nương, tiểu nữ tên là Tống Thao, mười lăm tuổi ạ."

 

"Tống Thao? 

Là chữ ‘lao khổ’ trong thao lao sao?"

 

"Dạ không, là chữ ‘thao’ trong ‘đoan chính, giữ mình’ ạ."

 

"Haha, ngươi thú vị thật đấy."

 

Quách Du nhoẻn cười, giọng nói vừa ngọt vừa tinh nghịch:

"Ngươi cũng xinh xắn đấy, có muốn ở lại phủ làm nha hoàn của ta không?"

 

Tống Thao khựng lại, trong thoáng chốc đầu óc trống rỗng, có cảm giác như đang mơ vậy.

Nàng biết A Di ca hiện cũng đang làm việc ở phủ Quận công, suýt chút nữa liền buột miệng:

"Tam tiểu thư, tiểu nữ nguyện ý!"

 

Nhưng đúng lúc then chốt, Quận công phu nhân đưa tay điểm trán con gái, cười nói:

"Khắp vườn toàn là người của con, thế mà còn chưa đủ? 

Ngay cả thợ thêu cũng muốn kéo về, vậy ai sẽ may áo cho con mặc?"

 

Quách Du lè lưỡi, không nói nữa, chuyện ấy coi như bỏ qua.

 

Tống Thao hơi thất vọng, trong lòng vẫn còn rộn ràng không yên. 

Quách Du thì đã nghĩ sang chuyện khác, quay sang nói với mẹ:

 

"Mấy hôm trước con nghe nói tiệm châu báu ở phố cầu có khách thương từ xa tới, mang theo đá ngọc như mắt mèo vậy, mẫu thân đưa con đi xem nhé?"

 

"Hà tất phải phiền vậy, cứ sai người đến đó gọi quản sự mang đá tới phủ cho con xem là được."

 

"Không, con muốn tự mình đi chọn!"

 

"Không được. 

Ta thấy con nói muốn xem ngọc là giả, thật ra chỉ muốn ra ngoài rong chơi thôi."

 

"Mẫu thân à, con xin người đó… 

Con đội mũ che mặt, chỉ ra xem một chút thôi, tuyệt đối không tháo mũ, con thề mà…"

 

Quách Du vừa làm nũng vừa lắc tay mẹ nũng nịu không dứt.

Năn nỉ mãi, Quận công phu nhân mới gật đầu đồng ý, thở dài:

 

"Lại chiều con lần nữa vậy. Suốt ngày chỉ nghĩ ra phố dạo chơi. 

Để phụ thân con biết được, thế nào cũng trách ta chiều con quá đà."

 

"Tạ ơn mẫu thân!"

 

Loading...