Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:27:18
Lượt xem: 80

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Miễn đã thiêu rụi miếu thờ của ả, phá nát tín niệm của ả, bóp c.h.ế.t cả giấc mộng thành tiên của ả.

Sự sa ngã của Tần Cơ không chỉ vì đã vấy máu, mà vì tâm thần đã hoàn toàn sụp đổ.

 

Chính Tô Miễn đẩy ả vào tuyệt vọng, khiến ả cam tâm tình nguyện trở thành một yêu ma chuyên ăn linh hồn con người.

Cho nên kẻ bò ra khỏi cái hỹ kia, đã không còn là bà lão mắt dê, thân hình gớm ghiếc của năm xưa.

Lớp da ghê tởm ấy đã bị chính ả tự tay xé nát.

 

Thân thể trần trụi của Tần Cơ bám lấy lưng Tiểu Liễu, mái tóc dài rũ xuống như loài rắn sống, từng lọn từng lọn bò dọc theo cổ nàng, quấn siết từng vòng một, mỗi lúc một chặt.

Ả mang một khuôn mặt yêu dị đến mê hoặc, đôi mắt tà ác đến rùng mình.

Ả như thể một họa bì quỷ bò ra từ địa ngục, da trắng bệch như xác chết, má hồng môi đỏ.

Ngay cả giọng nói của ả cũng thay đổi —

the thé mà lanh lảnh, không còn là chất giọng khàn đục của bà già khi xưa.

 

Tiểu Liễu không bước nổi nữa.

Cổ bị siết đến nghẹt thở, hơi thở ngày một mong manh

 

“Hắn đã hủy diệt tất cả của ta, sao ta có thể để ngươi sống yên?!

Chu Tắc nói đúng… Chính là thành kỳ, thiện là thành yêu.

Cái gọi là nhân quả, chẳng qua chỉ là tính toán được-mất mà thôi..

Từ hôm nay, ta sẽ g.i.ế.c sạch tất cả những kẻ khiến ta chán ghét, nuốt trọn linh hồn của các ngươi.”

 

Tiếng cười điên dại của Tần Cơ vang vọng khắp núi rừng.

Tiểu Liễu bị siết cổ đến mức mắt lật ngược, tầm nhìn dần trở nên mờ mịt.

Nàng tưởng rằng mình sắp c.h.ế.t rồi.

 

Ngay khoảnh khắc ấy, nàng lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân trong rừng.

Xen lẫn vào đó, là tiếng chuông nhỏ vang lên khe khẽ.

 

Tiếng bước chân đều đặn, không gấp gáp, từ xa tiến lại gần, mỗi lúc một rõ ràng.

Cho đến khi trong tầm nhìn mờ nhòe của Tiểu Liễu, hiện lên một ánh đèn vàng nhạt, cùng một bóng áo trắng mơ hồ.

Một thiếu nữ áo trắng, tay xách đèn lồng, dừng bước trước mặt nàng và Tần Cơ.

 

Giọng cô nương ấy lạnh lùng, nhưng lại mang theo chút giễu cợt:

“Tần Cơ, buông nàng ấy ra.”

 

Mái tóc của Tần Cơ vẫn còn quấn trên cổ Tiểu Liễu nhưng lực siết đã nới lỏng.

Ả nheo mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, giọng đề phòng:

“Ngươi là ai?

Trên người sao lại có chuông dẫn hồn?”

 

“Người của Âm Ty — Tống Thao.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Nhân lúc được nới lỏng, Tiểu Liễu cuối cùng cũng hít được một hơi thở, và nhìn rõ gương mặt thiếu nữ áo trắng đứng trước mắt mình.

 

Nàng ấy dáng người mảnh khảnh, dung mạo trắng trẻo thanh tú, hai hàng lông mày mảnh cong như lá liễu, mắt phượng hơi tròn, đuôi mắt hẹp dài vểnh nhẹ, bẩm sinh đã toát ra khí chất mạnh mẽ.

Nhìn kỹ sẽ thấy, trên đầu sống mũi nhỏ nhắn cao thanh của nàng, có một nốt ruồi rất nhỏ.

Gương mặt ấy, quả thật rất đặc biệt.

 

Nhưng thứ khiến người ta khó thể quên hơn cả, là chiếc đèn lồng hình đầu cá tròn trịa trong tay nàng và một con chuột béo cỡ bàn tay đang đứng chễm chệ trên vai trái.

Không rõ vì sao, con chuột ấy lại có bộ lông ánh kim, từng sợi bóng mượt rõ ràng, trông vừa sạch sẽ vừa oai vệ.

 

Nó còn biết nói, hai chân trước khoanh lại trước ngực, ánh mắt tròn xoe lộ rõ vẻ kiêu ngạo, trừng mắt nhìn Tần Cơ, lớn tiếng:

 

“Còn không mau thả người?!

Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe danh tiếng Lan tỷ của bọn ta?

Cẩn thận kẻo tỷ ấy lột da ngươi đấy!”

 

Hiển nhiên, Tần Cơ từng nghe danh nàng ta.

Ánh mắt quỷ dị của ả nhìn chăm chăm vào thiếu nữ kia, lạnh lẽo nói:

“Ngươi là kẻ từng bị Bắc Tống Quận Công đóng đinh sống trong quan tài, chôn hơn trăm năm — Tống Thao?”

 

Cô nương tên là Tống Thao không biểu lộ chút cảm xúc nào, còn chưa kịp lên tiếng thì con chuột béo trên vai nàng đã lại nhảy cẫng lên:

“Xì!

Đã biết danh tiếng Lan tỷ nhà ta mà còn không ngoan ngoãn chịu trói?!”

 

Tần Cơ nhướn mày:

“Ta và Phong Đô thành xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì sao các ngươi lại nhúng tay vào chuyện của ta?”

 

Chuột béo hai tay chống nạnh, nhếch mép cười lạnh:

“Bớt nói nhảm đi!

Ngươi đã nuốt bao nhiêu linh hồn bằng thủ đoạn giao dịch âm dương, tưởng có thể che trời bịt đất à?!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-44.html.]

 

Tần Cơ cười khẽ, ra vẻ oan ức:

“Thế thì oan uổng quá.

Ta có hợp đồng rõ ràng, giao dịch linh hồn là thuận tình, chính họ tự nguyện hiến tế cho ta, không muốn chuyển kiếp vào Phong Đô thì ta biết làm sao?”

 

Chuột béo gắt lên:

“Còn dám ngụy biện!

Những mánh khóe trong hợp đồng âm dương ấy, tưởng bọn ta không biết sao?”

 

“Thế thì phải có bằng chứng.

Không có chứng cứ, dù là Đại Đế Phong Đô đứng đây, ta cũng không nhận tội đâu.”

 

“Yêu nghiệt như ngươi mà biết để lại chứng cứ chắc?!

Đúng là vô sỉ đến cùng cực!”

 

Chuột béo tức đến mức ria mép cũng run lên.

Thế nhưng Tần Cơ lại phá lên cười ha hả, không hề tỏ ra sợ hãi:

 

“Vậy các ngươi định bắt ta bằng cái gì?

Thiên đạo vốn có quy luật, tên ta nằm trong dị yêu trục lục của Ấn Đô, theo lẽ thường phải do đệ tử của Mộ Dung Chiêu xử lý.

Phong Đô thành các ngươi cũng phải biết giữ quy củ chứ?”

 

“Tức c.h.ế.t ta rồi! Tức c.h.ế.t ta rồi!”

Chuột béo dựng hết lông lên, lông vàng óng rối tung như một quả cầu gai.

 

Lúc này, người nãy giờ chưa mở lời — Tống Thao — mới khẽ gật đầu, rút ra một tờ giấy từ trong n.g.ự.c áo, hỏi:

“Ngươi có nhận ra cái này không?”

 

Tần Cơ đương nhiên nhận ra.

Đó chính là khế ước nàng giao dịch với Tô Miễn.

 

Trước khi chết, Tô Miễn từng nói rằng hắn đã đem bản khế ước này thiêu trong miếu Diêm La.

Xem ra chính vì hành động đó mà đã gọi người của Phong Đô đến.

 

Nhưng Tần Cơ không sợ.

Ả nheo mắt, lạnh giọng nói với Tống Thao:

 

“Hắn từng hứa sẽ xây miếu cho ta, vậy mà lại đốt sạch chỉ trong một đêm.

Giao dịch giữa ta và hắn xem như chấm dứt.

Vì giận quá mà ta ra tay đánh hắn, ai ngờ thân thể hắn yếu như vậy, nói c.h.ế.t là chết.

Hắn nuốt lời trước, trách ta sao được?”

 

Tần Cơ xưa nay vốn giảo hoạt, giỏi biện giải, ngụy biện một cách trơn tru.

Ả còn thấy may — may mà lúc đó mình không xé nát linh hồn của Tô Miễn, nếu không hôm nay đúng là khó thoát thân.

 

Nhưng Tống Thao lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

“Khế ước đó… ngươi thật sự từng xem kỹ chưa?”

 

Tần Cơ sững người.

Ả nhận lấy tờ giấy, bắt đầu đọc kỹ.

Khi xem xong, sắc mặt của ả hoàn toàn thay đổi, lớp da yêu mị kia gần như nhăn nhúm lại vì tức giận:

“Hắn dám giở trò với ta?!”

 

Suốt mấy trăm năm lăn lộn chốn thị phi, Tần Cơ đã từng thao túng biết bao khế ước âm dương, vậy mà hôm nay lại bị một phàm nhân da thịt lừa gạt!

 

Tên được ghi trong phần giao dịch trường thọ trăm tuổi không phải là Tô Miễn, mà là Tiểu Liễu, có cả ngày sinh tháng đẻ rõ ràng.

Chuyện xây miếu được ghi là: “ít nhất một ngôi.”

 

Tô Miễn khi đó thực ra không thiêu rụi toàn bộ.

Hắn để lại một ngôi miếu nhỏ như cái miếu thổ địa, chỉ cao có ba thước.

 

Tần Cơ không biết hắn đã sửa khế ước lúc nào.

Bởi rõ ràng lúc nàng xem, tên trên đó vẫn còn là Tô Miễn.

 

Ả giận đến mức sắc mặt tái xanh.

 

Kết cục, không những không thể g.i.ế.c Tiểu Liễu, mà còn phải phù hộ cho nàng sống lâu trăm tuổi.

Phong Đô thành chính là người chứng giám cho khế ước ấy.

 

Biết rõ mình rơi vào thế yếu, Tần Cơ hậm hực, mái tóc đang siết lấy cổ Tiểu Liễu rút về, hoàn toàn buông lỏng.

Loading...