Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-06-26 18:29:19
Lượt xem: 94
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Miễn đã sớm ngồi đợi nàng sẵn ở nhà.
Ngực bị khoét thành một lỗ lớn, m.á.u thấm đỏ cả áo, nhưng hắn không chút vội vàng, chỉ bình tĩnh dùng đôi mắt lạnh băng nhìn nàng chăm chú, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn:
“Ta mất đi những gì, thì ngươi cũng phải mất đi như vậy.
Sao hả?
Cảm giác ấy dễ chịu không?
Muốn quay đầu là bờ, lập tức thành Phật?
Không đời nào.
Ta đã không thể quay đầu, thì ngươi cũng đừng hòng.
Ngươi tội ác ngập đầu, chỉ cần buông d.a.o là được tha thứ?
Ta không đồng ý.”
Kẻ làm việc ác mà không gặp báo ứng — đó là đạo của bậc thánh nhân.
Còn kẻ làm điều ác thì phải trả giá — đó mới là đạo của Tô Miễn.
Hắn căm ghét bị lừa dối, căm ghét bị đem ra làm trò đùa.
Cho dù đối phương là yêu ma, hắn cũng phải khiến kẻ đó phải trả đúng cái giá tương xứng.
Tần Cơ phát điên.
Tô Miễn cũng chẳng tỉnh táo gì hơn.
Hắn chộp lấy cánh tay đang đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c mình của nàng, đôi mắt đỏ ngầu, gần như phát cuồng, bật cười như loạn trí:
“Giờ ngươi đã g.i.ế.c ta, thì cũng đừng mơ có ngày quay đầu!
Ha ha ha… ha ha ha…
Tu đạo thành tiên ư?
Ngươi nằm mơ đi!
Tần Cơ, ngươi trốn không thoát đâu.
Một năm trước, ta rầm rộ dựng miếu vì ngươi.
Giờ chỉ trong một đêm, tất cả đều hóa thành tro bụi, trong phủ ngoài trấn, lửa cháy ngút trời.
Phải rồi, cả khế ước giữa ta và ngươi, ta cũng đã đốt luôn trong miếu Diêm La.
Ta muốn xem xem, ngươi còn có thể trốn vào đâu.”
Theo tính cách và sự bốc đồng thường ngày, Tần Cơ lẽ ra đã nghiền nát cả linh hồn của Tô Miễn.
Nhưng câu nói của hắn khiến nàng lạnh cả sống lưng.
Một nỗi bất an dâng trào khiến nàng hoảng loạn.
Nàng đảo mắt nhìn quanh, rút vội bàn tay đang xuyên qua lồng n.g.ự.c hắn, rồi lập tức quay người, nhanh chóng biến mất khỏi sân viện.
Tô Miễn biết mình sắp chết.
Hắn ngồi lặng một mình trong sân rất lâu, đầu cúi xuống.
Trời đông lạnh lẽo, gió bấc rít qua mái hiên.
Sân viện trơ trọi, tiêu điều.
Chỉ có một chậu hoa băng nở gần đó, từng nhánh nhỏ bé, màu vàng nhạt.
Tương truyền, nghìn năm trước, người Sóc Ly sống ở vùng Hắc Thủy từng dâng hoa băng làm cống phẩm lên Chu Thiên Tử.
Chu Thiên Tử gọi đó là dị thảo kỳ hoa.
Loài hoa này nhỏ bé không bắt mắt, từ lúc nảy mầm đến khi ra hoa, phải đợi rất lâu.
Nhưng khi nở rộ, nó đ.â.m chồi giữa băng tuyết, kiên cường lặng lẽ, ánh vàng rực rỡ ấy kéo dài đến tận lúc xuân về, muôn hoa khoe sắc.
Lúc băng tan, tuyết chảy, suối chảy róc rách, nó mới chịu lìa cành.
Tô Miễn lại nhớ đến cô gái mà hắn đã từng yêu thương.
Hắn nhớ năm đó, trong trại sơn tặc, cô bé câm lén giấu cái đùi gà mang cho hắn, nhớ cả khoảnh khắc nàng lao đến đỡ hắn dậy, kiên quyết nói:
“Ngươi ráng lên! Ta sẽ đưa ngươi cùng trốn!”
Năm ấy, nàng đã nói như vậy.
Tiểu nha đầu câm của hắn cũng giống như nhành hoa băng trong sân kia.
Cắn răng chịu đựng, dùng thân hình gầy yếu mà cõng hắn lên lưng.
Khi ấy đau lắm, cũng như lúc này, n.g.ự.c hắn bị khoét, trống rỗng, chẳng còn gì cả.
Hắn chẳng còn gì cả.
Vô số lần Tô Miễn đã nghĩ, nếu năm đó hắn và Tiểu Liễu không rời khỏi núi, cứ c.h.ế.t ở trại sơn tặc kia, cũng tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-42.html.]
Ít nhất, giờ hắn sẽ không cô độc đến thế.
Dù rằng nghĩ vậy là quá bất công với nàng.
Lạnh quá... hắn chắc sắp c.h.ế.t thật rồi.
Mắt mờ dần đi, nước mắt dâng lên khiến mọi thứ đều bị nhòe.
Tô Miễn mơ hồ nghe thấy có ai đang gọi tên mình.
Giọng nói ấy khàn đặc, xấu xí vô cùng.
Nhưng rồi một cơn đau thắt kéo hắn trở về, hắn bật mở mắt.
Hắn nhìn thấy tiểu nha đầu câm của mình.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nàng đang ngồi xổm trước mặt hắn, nước mắt rơi đầy mặt, bàn tay run rẩy chạm vào đầu hắn mà vỗ về:
“Tô Miễn, chàng cố lên... Trần Khánh đi gọi lang y rồi...”
Tô Miễn không dám tin.
Hắn tưởng mình đang mê sảng trước lúc chết, nhưng vẫn gấp gáp nắm lấy tay nàng, mắt đỏ hoe, tủi thân, khóc không thành tiếng:
“Nhóc câm… Ta, ta chưa từng thích nàng ta…
Là ta bị lừa gạt… mới thành thân với người khác… không phải ta muốn thế… ta… ta…”
“Ta biết rồi. Ta biết hết rồi.”
Tốt quá! Nàng nói nàng biết rồi.
Tô Miễn khẽ thở phào, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, trán áp vào trán, thật gần, thật gần.
Hàng mi ướt đẫm, run run.
“Muộn rồi… Tiếc là muộn quá rồi…
Nàng sẽ không bao giờ lấy ta nữa… đúng không…?”
Giọng của hắn dần yếu đi, còn người trước mặt hắn thì đã khóc đến nỗi không còn nhìn rõ khuôn mặt.
Tiểu Liễu không ngừng lắc đầu, gọi tên hắn trong tuyệt vọng:
“Đừng chết... Tô Miễn... Tô Miễn, chàng cố lên... lang y sắp đến rồi... Ta không muốn chàng chết...”
Tô Miễn khẽ cười.
Mi mắt nặng trĩu, như thể không còn chút sức lực nào để mở ra nữa.
Thân người hắn đổ về phía trước, chậm rãi quỳ xuống đất, cả người tựa hẳn lên vai Tiểu Liễu.
“Nhưng... đau lắm... ta đau quá...
Nhóc câm... ta thật sự... đau lắm...”
Thì thầm bên tai nàng, hắn giữ nguyên tư thế ấy và không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Tiểu Liễu giơ tay lên, vòng tay ôm lấy thân thể hắn.
Cảnh tượng này, nàng rất quen.
Năm xưa, nàng từng cõng hắn thoát khỏi hiểm cảnh.
Giờ đây, lại là chính nàng ôm hắn trở về với tro bụi.
Năm đó nàng cứu hắn từ đáy vực sâu.
Giờ đây chôn hắn vào vực thẳm đời mình.
Nước mắt nàng rơi không đáng giá, chỉ biết làm ướt đẫm áo hắn.
Lờ mờ, nàng như nghe thấy tiếng hắn đang nói:
“Ta tên là Tô Miễn, là đại công tử của nhà họ Tô.
Nhà ta giàu bạc vạn, từ lúc chào đời đã sống trong gấm lụa, người hầu ba trăm, vàng bạc muốn gì có nấy.
Tô Miễn này từng gặp hàng ngàn hàng vạn người trên đời, nhưng chưa từng thấy ai tốt hơn Tiểu Liễu.
Dù trong một phòng toàn mỹ nhân, ánh mắt ta vẫn chỉ chạm vào mình nàng.”
Công tử hào hoa, kiêu hãnh của nhà họ Tô đã không còn nữa.
Tiểu Liễu toàn thân run rẩy, bật khóc trong cơn đau xé ruột gan.
Nàng nức nở bên tai hắn:
“Không đau nữa đâu…
Tô Miễn, từ nay… chàng sẽ không còn đau nữa…”