Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 41
Cập nhật lúc: 2025-06-26 18:27:52
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước lời mời quá hấp dẫn ấy, Tần Cơ hỏi:
“Vậy ngươi muốn gì?”
Tô Miễn khẽ cười:
“Ta muốn trường sinh bất lão.”
Tần Cơ không tin vào tai mình, bật cười ha hả:
“Ta không làm cái nghề buôn lỗ.
Ngươi là phàm nhân, thân xác m.á.u thịt, ta chỉ có thể bảo ngươi sống lâu trăm tuổi là cùng.”
Tô Miễn hơi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài:
“Vậy thì ta muốn sống thọ trăm tuổi.”
Theo quy tắc của Tần Cơ, hắn phải để lại bút tích trên vò.
Thế nhưng Tô Miễn chỉ cười, rồi từ chối.
Hắn nói:
“Ta không tin ngươi. Vật làm tin phải nằm trong tay ta.
Ngày mai ta sẽ đem khế ước đến, để ngươi ký tên điểm chỉ.”
Mấy ngàn năm nay, Tô Miễn là kẻ đầu tiên dám đòi nàng ký khế ước.
Đôi mắt âm u của Tần Cơ găm chặt lấy hắn, ánh nhìn như thể muốn xé toạc linh hồn người đối diện:
“Quả không hổ là con buôn, từ xưa thương nhân trọng lợi ích, ngươi thật sự rất giảo hoạt.”
Tô Miễn không hề nao núng, ánh mắt bình thản đối diện nàng, giọng nói trầm nhẹ:
“Cũng nhờ ngươi cả thôi.
Ngươi khiến ta đánh mất quá nhiều thứ.
Ngươi ban cho ta sống lâu trăm tuổi, cũng chỉ là đền bù mà ngươi nên làm.”
Thế gian này, ai mà chẳng tham sống sợ chết, mê đắm vinh hoa, không một ngoại lệ.
Từ bậc đế vương cho đến dân thường, chỉ cần một lý do, dục vọng là thứ không bao giờ lấp đầy nổi.
Tô Miễn có đôi phần khôn ngoan, nhưng trong mắt Tần Cơ, chẳng đáng nhắc đến.
Nàng đồng ý.
Sau đó, nhà họ Tô bắt đầu dựng miếu khắp nơi.
Tiến độ xây dựng rất chậm, mãi đến một năm sau, miếu mới dần có người đến dâng hương.
Trong suốt năm ấy, Tần Cơ cũng không rảnh rỗi.
Nàng không đi tìm Tiểu Liễu — đó là yêu cầu thêm của Tô Miễn.
Tần Cơ chẳng thèm để ý, vốn dĩ nàng cũng không xem Tô Miễn ra gì, chẳng qua là lúc ấy chưa nghĩ ra cách nào hay hơn để dẫn dụ Tiểu Liễu mà thôi.
Trong dân gian, nàng chưa từng gặp ai giống Tiểu Liễu — kẻ mang tấm lòng thiện lương thuần túy hiếm có.
Tần Cơ nghĩ: không vội, ngày tháng còn dài, nàng thì có thừa thời gian.
Giờ đây, các ngôi miếu đã dựng xong, người dân bắt đầu tin thờ Thánh U Hoàn tiên cô, hương khói dần lan tỏa.
Một kẻ cố chấp ngu si như Tiểu Liễu, bỏ qua cũng chẳng sao.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, Tần Cơ sững người.
Từ lúc nào, nàng lại có lòng trắc ẩn?
Chắc hẳn là do hương khói của người phàm đã thấm vào lòng nàng, khiến nàng lần nữa cảm nhận được sự chân thành và thiện niệm chân thật.
Nàng bỗng nhớ đến hơn nghìn năm trước, khi người trong bộ tộc tôn kính và yêu thương mình.
Hồi ấy, nàng huy hoàng biết bao.
Chỉ vì trót tin lầm tên cẩu tặc Chu Tắc, mà rơi thẳng vào vực thẳm.
Đợi đến ngày nàng thành thần, nàng sẽ không bao giờ phải giao dịch với ai nữa.
Những tháng ngày trốn tránh như thế này, kỳ thực nàng đã chịu đủ rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-41.html.]
Tần Cơ đặt chiếc hũ của mình phía sau tượng thần trong miếu.
Nàng lặng lẽ nhìn pho tượng Thánh U Hoàn tiên cô với đôi mắt sáng trong, sống mũi cao thẳng, hàng mày thanh tú — sắc mặt nàng như ngây ra.
Mơ hồ, nàng dường như nghe thấy có người đang gọi tên mình:
“Cơ Hoàn, Cơ Hoàn, may nhờ ngươi cầu được mưa thuận gió hòa, năm nay mùa màng bội thu.”
“Hoàn, Thiên Ất Thang bệnh nặng, Bá Doanh muốn ngươi xem quẻ cát hung.”
“Hoàn, cầu mong ngươi sống lâu trăm tuổi, mang phúc thần ban xuống cho chúng ta.”
Trong miếu Thánh U Hoàn tiên cô, chẳng rõ từ lúc nào có một phụ nhân quỳ dưới đất, thành tâm dâng hương, nước mắt rơi lã chã, cầu xin tiên cô cứu lấy đứa con bệnh nặng của mình.
Tần Cơ ở phía sau pho tượng, vừa từ cơn ngây người tỉnh lại. Không hiểu vì sao, nàng lại theo phụ nhân ấy về nhà, ra tay cứu sống đứa trẻ.
Một cuộc giao dịch lỗ vốn.
Phụ nhân kia dâng không được bao nhiêu hương khói.
Tần Cơ trong lòng rối bời, thầm rủa bản thân ngu ngốc.
Thế nhưng nàng chẳng ngờ rằng, hôm sau người phụ nữ kia đã loan tin khắp nơi rằng tiên cô hiển linh.
Hương khói trong miếu lập tức trở nên đông đúc.
Nàng có những tín đồ đầu tiên.
Cảm giác được người người kính ngưỡng và yêu mến khiến nàng ngẩn ngơ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thậm chí còn muốn bật khóc.
Tần Cơ nghĩ, thôi vậy, từ nay về sau không làm giao dịch nữa.
Nàng sẽ ở lại miếu của mình, ngày qua ngày tích lũy công đức.
Nghìn năm trước, nàng vốn là một tế nữ đầy lòng từ bi của nước Sa.
Giờ đây, nàng muốn trở lại làm "Hoàn" — vị thần nữ năm xưa.
Thật không ngờ, khiến một ma vật hướng thiện, lại dễ đến thế.
Tần Cơ thậm chí còn cảm kích Tô Miễn, cảm ơn hắn đã xây miếu cho nàng, để nàng có thể ngộ ra điều này, bằng lòng quay đầu.
Nàng nghĩ, đợi đến ngày mình đắc đạo, nhất định sẽ thật lòng phù hộ cho Tô Miễn sống lâu trăm tuổi.
Sắp rồi… sắp rồi…
Người tu đạo, sớm muộn gì cũng sẽ đắc đạo.
Nàng nghĩ thế, hy vọng thế, trong đêm tối khẽ đặt nụ hôn lên tượng thần của chính mình, nhẹ nhàng tựa vào đó, sắc mặt an yên.
Nàng nhắm mắt lại, dường như thật sự cảm nhận được luồng thánh quang đang bao phủ lấy mình.
Nhưng chỉ mấy ngày sau, Tô Miễn bất ngờ hạ lệnh cho người đập phá tượng thần, châm lửa thiêu rụi toàn bộ các miếu thờ nàng.
8.
Tượng thần vỡ vụn bị người ta giẫm nát dưới chân.
Lửa cháy ngùn ngụt, thiêu rụi toàn bộ miếu thờ, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.
Tần Cơ phát điên.
Gương mặt bà lão dữ tợn của nàng nứt toác, để lộ một gương mặt khác bên trong.
Khuôn mặt ấy yêu dị quỷ mị, giống pho tượng Thánh U Hoàn như đúc, nhưng chẳng còn chút từ bi nào, chỉ còn quỷ khí u ám, sát ý dày đặc, toàn thân bốc lên vẻ hung tàn của loài ma quỷ không cam chịu diệt vong.
Nàng biết rõ, bản thân không nên ra tay g.i.ế.c người, điều đó sẽ hủy hoại con đường tu hành mà nàng khổ công theo đuổi.
Thế nhưng trong cơn điên loạn tột cùng, nàng vẫn lần ra được Tô Miễn.
Chỉ trong chớp mắt, móng vuốt sắc nhọn vung lên, hung hãn xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c hắn.
“Tại sao? Tại sao?!”
Nàng gào lên, đôi mắt như muốn nứt toác vì giận dữ và đau đớn.