Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-06-26 18:23:00
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bên ngoài người ta đồn rằng Ngọc Nhụy c.h.ế.t khó sinh, một xác hai mạng.
Tô đại gia từ đó trở nên kỳ quái, lạnh lùng vô tình.
La thị bị đuổi khỏi Tô phủ, quay lại sống trong căn nhà cũ ở quê.
Giờ chỉ còn lại mỗi Tiểu Liễu là con gái, bà tất nhiên muốn níu kéo thân tình.
Cuối cùng gắng gom đủ can đảm đến cửa, vậy mà Tiểu Liễu lại lắc đầu, đuổi bà đi.
La thị hiểu, là mình gieo gió gặt bão.
Từ lúc Tiểu Liễu viết dòng chữ “Chim bay hết, chuột phải chết”, tình mẹ con giữa họ đã đứt rồi.
Sau khi rời đi, bà không lập tức quay về làng.
Mà nấp ở đầu ngõ, thấy Tiểu Liễu ra khỏi cửa, mắt vẫn đỏ hoe rồi theo nàng ra phố.
Quầy hoành thánh hôm nay rất đông khách.
Tứ Cửu bận rộn thả hoành thánh, vớt lên chan nước.
Lão bá bán rau cười tít mắt, bưng tô đi phục vụ từng bàn.
Tiểu Liễu buộc tạp dề, định vào giúp.
Tứ Cửu không chịu, vội vàng tháo tạp dề nàng ra, để nàng ngồi ngoan một bên.
Hắn còn đặc biệt nấu cho nàng một bát hoành thánh “vị riêng”.
Cho thật nhiều hành hoa và dấm chua.
Hắn cười rạng rỡ, bưng tô đến trước mặt nàng, cúi người ghé tai nói gì đó.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tiểu Liễu cong cong khóe mắt, khẽ đẩy hắn một cái, cũng cười rộ lên.
La thị vẫn nhớ như in, khi Tiểu Liễu còn nhỏ, hay cười ngây ngô như vậy.
Vậy mà ngày ấy, bà ghét nụ cười ấy biết bao, thường gắt lên:
"Không được cười! Như con cóc ấy!"
Từ đó, Tiểu Liễu không còn dám cười trước mặt bà nữa.
Lúc ăn bánh bao, cũng chỉ dám lén liếc nhìn.
Bà dường như thấy lại chính mình năm xưa, lúc mang thai, Tào Tự Bạch bận trước lo sau.
Hắn luôn như con rối trước mặt bà, bị sai bảo tới lui, mà vẫn cười toe toét như thằng ngốc.
Bà từng nhìn hắn mà khinh bỉ, cau mày quát:
"Đừng có cười nữa! Nhìn như con cóc!"
Nhưng bà quên mất…
Rất lâu về trước, khi còn bị hành hạ trong thanh lâu, là chính bà đã khóc lóc níu tay Tào Tự Bạch, xin hắn đừng bỏ đi.
Đêm hôm đó, hắn nắm tay bà, hứa rằng sẽ chuộc bà ra.
Hắn ngoài việc xấu xí, thật sự là một người rất tốt, rất tốt.
Cả đời này, bà không gặp được ai tốt như hắn nữa.
Sau khi quay về quê, La thị gieo mình xuống sông.
Dòng sông nơi đầu làng, năm xưa Ngọc Nhụy đã từng nhảy xuống.
Giờ đây, trở thành mồ chôn của bà.
Nước sông âm thầm chảy xiết, lặng lẽ nhấn chìm tất cả.
Dù tốt hay xấu, dù hối hận hay không, đã qua rồi, thì chẳng thể quay lại được nữa.
7.
Gần đây, ở Nghi Châu mọc lên rất nhiều ngôi miếu mới.
Người ta đồn rằng tất cả đều do nhà họ Tô xây dựng.
Thực ra không chỉ riêng Nghi Châu, mà cả trong phủ lẫn ngoài trấn, Tô Miễn cũng đã sai người dựng lên không dưới mười ngôi miếu lớn nhỏ.
Những ngôi miếu của nhà họ Tô chỉ thờ một vị thần— Thánh U Hoàn tiên cô xứ Sa Bà.
Tượng tiên cô môi hồng má ngọc, mắt tựa sao trời, mày liễu mũi cao — toát lên thần thái thanh cao, ánh nhìn hiền hòa như thấu cả nỗi khổ nhân gian.
Tần Cơ nói, đó chính là dung mạo thật của nàng.
Thuở ấy, nàng còn sống trong thời Thành Thang, được người trong bộ tộc tôn xưng là “Thần chi nữ”.
Thần chi nữ có thể triệu vong linh vào mộng, có thể cầu thần xin quẻ, đoán biết họa phúc cát hung của cả bộ lạc.
Mọi người đều kính trọng, yêu mến nàng.
Đáng tiếc là một nghìn năm sau, để trốn chạy sự truy sát của Ấn Đô, bà ta đã biến mình thành một con dê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-40.html.]
Nhưng không sao, chẳng mấy chốc nàng sẽ thành tiên.
Đó là lời hứa của Tô Miễn.
Cũng là giao ước giữa hai người họ.
Sau khi Ngọc Nhụy chết, vốn dĩ Tần Cơ định rời khỏi nhà họ Tô.
Nàng muốn tiếp tục dây dưa với Tiểu Liễu, hoặc tìm một người thiện lương chân thành khác.
Nhưng Tô Miễn đã khóa chặt chiếc hũ chứa hồn phách nàng.
Một chuỗi xích sắt dài quấn chặt lấy chiếc hũ, từng vòng từng vòng, không chút khe hở.
Tần Cơ chỉ thấy buồn cười.
Hắn tưởng rằng chỉ cần khóa chiếc hũ ấy lại thì nàng không thể thoát thân sao?
Phàm nhân lúc nào cũng tự cho mình thông minh, coi những lớp ngụy trang và trò đùa của nàng là thật.
Ban đầu Tần Cơ nghĩ, Tô Miễn cũng sẽ như Tào Tự Bạch, tìm cách tiêu diệt nàng.
Nhưng khi nàng thò đầu ra khỏi hũ, dùng đôi mắt dê âm u nhìn chằm chằm hắn, thứ nàng thấy lại là gương mặt điềm tĩnh của Tô Miễn.
Hắn ngồi thẳng trong ghế thái sư, sắc mặt bình thản, mười ngón tay đan vào nhau, lặng lẽ quan sát nàng.
Sau đó, hai người đã lập nên một giao ước.
Là do Tô Miễn chủ động mở lời trước.
Hắn nói, chính Tần Cơ đã khiến hắn đánh mất người mình yêu thương nhất, nên không thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy.
Tần Cơ bật cười quái dị:
“Ngươi có thể đi tìm nàng ta mà, ta đâu có khiến ngươi câm?”
Tô Miễn đáp:
“Ta đã tổn thương nàng đến mức ấy, đã không thể quay đầu, sao còn phải gieo thêm phiền lụy?”
“Ha ha ha, ngươi cũng coi như nghĩ thoáng thật đấy.”
"Nghĩ thoáng hay không, kết cục vẫn vậy, chỉ là tự mình làm khổ mình thôi."
Câu trả lời ấy khiến Tần Cơ có phần nhìn hắn bằng con mắt khác.
Ban đầu nàng không định giao dịch với hắn, hắn chỉ là phàm nhân, nàng chẳng có hứng thú.
Thế nhưng Tô Miễn là thương nhân, mà thương nhân thì nhìn xa trông rộng, bản tính lại gian xảo.
Hắn nói, hắn sẵn sàng dựng miếu cho nàng, dâng hương thờ phụng, cho đến ngày nàng thoát khỏi thân xác phàm tục.
Tần Cơ động lòng.
Dựng miếu, dâng hương, đó vốn là điều nàng từng nghĩ tới.
Thần tiên nào mà chẳng có đền miếu?
Hương khói do phàm nhân thành tâm cúng bái, mới gọi là công đức.
Tần Cơ tự xưng là tiên, khi giao dịch với người trần trong chốn phố chợ, cũng từng yêu cầu những “món hàng” ấy thờ phụng nàng.
Chỉ tiếc rằng, muốn có hương khói, điều kiện tiên quyết là phải có thành tâm.
Còn những “món hàng” kia, chúng chỉ sợ nàng, chẳng có chút thành tâm nào cả.
Hương khói cũng vì thế mà nhạt nhẽo vô vị, chẳng mang lại chút hiệu quả nào.
Tô Miễn nói, mấy việc đó hắn đều có thể xoay xở.
Thương nhân buôn bán đủ thứ, mua bán hàng hóa chỉ là một phần nhỏ.
Ngay cả thành tâm, hắn cũng có thể “mua” được đủ loại, muốn gì có nấy.
Tần Cơ tuy động lòng nhưng trong lòng vẫn còn chút do dự...
Nàng không dám phô trương quá mức, bao năm nay trốn trong chiếc vò, ẩn dưới thân dê, chính là vì sợ bị người ta lần ra tung tích.
Thế nhưng hương khói mang công đức, nàng lại thật sự khát khao.
Tô Miễn đã giải quyết giúp nàng nan đề ấy.
Hắn nói, Tần Cơ có thể tiếp tục ẩn mình trong hũ, lặng lẽ trú giữa phố chợ.
Còn việc xây miếu và lo liệu hương khói, hắn sẽ gánh vác một mình.
Tung tích của Tần Cơ — hắn không cần biết.
Hắn chỉ phụ trách miếu thờ Tần Cơ.