Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-06-26 18:15:35
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc ấy, Ngọc Nhụy suýt nữa đã muốn g.i.ế.c bà ta.

Tới giờ nàng mới thật sự hiểu rõ, từ đầu đến cuối, giao dịch với Tần Cơ, nàng chưa từng có đường sống.

 

Con nàng đã dâng.

Mười năm tuổi thọ cũng mất.

Muốn dùng thêm hai mươi năm nữa chỉ để mua sự bình yên trong lòng nàng không làm được.

 

Bởi vì một lời nói dối, sẽ cần vô số lời nói dối khác để che lấp.

Và nàng, chỉ có thể ngày qua ngày sống trong hy vọng mong manh, tự dỗ dành mình rằng, rồi sẽ có một ngày, tất cả mọi người sẽ quên sạch Tiểu Liễu.

Không sao cả, không sao cả, nàng tự nói với bản thân như thế.

 

Cho dù có người đến trước mặt Tô Miễn nói nhăng nói cuội, hắn cũng sẽ không tin.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tấm lòng của Tô Miễn, đã hoàn toàn đặt trọn nơi nàng.

Phú quý vinh hoa, gấm vóc ngọc ngà, nàng đáng được hưởng.

Chờ đến khi đứa nhỏ trong bụng chào đời, nàng sẽ bịa ra cái cớ là con yểu mệnh, rồi lặng lẽ giao nó cho Tần Cơ.

Từ đó, nàng sẽ không còn nợ gì nữa.

 

Tô Miễn yêu nàng đến thế, bọn họ rồi sẽ lại có con.

Trái tim Ngọc Nhụy dần dần bình ổn.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Nàng không cần sợ.

 

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ, những ngày yên ổn ấy, chỉ kéo dài được đúng một năm.

 

Tiểu Liễu lại trở về!

 

Người trong thôn chạy đến tìm La thị, mặt mày hớn hở, nói lời mừng rỡ:

“Thím à, chuyện vui lớn đó, nhà mình... Tiểu Liễu nó trở về rồi!”

 

Ngọc Nhụy nghe tin suýt nữa rớt luôn đứa nhỏ trong bụng.

Nàng cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn của mẹ, không để bà lập tức chạy đi tìm Tiểu Liễu.

 

Khóa chặt cửa phòng, nàng gào khản cổ gọi Tần Cơ.

Gương mặt nàng vặn vẹo, phẫn nộ cùng hoảng sợ đan xen. 

Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cơ, tất cả cảm xúc ấy đều bị nỗi sợ hãi nghiền nát.

 

Tần Cơ dùng đôi mắt dê lạnh lẽo, tham lam nhìn chằm chằm vào bụng nàng, nụ cười đầy tà ác:

“Ta đồng ý cho nó biến mất, nhưng ta đâu nói sẽ biến mất bao lâu?”

 

Tần Cơ — gian trá. 

Tần Cơ — độc ác. 

Tần Cơ — đáng sợ đến rợn người.

 

Ngọc Nhụy mặt không còn chút máu, sợ hãi đến tột cùng, khóc nấc trong tuyệt vọng.

Tận đáy lòng nàng đã nảy sinh một ý nghĩ đen tối — âm thầm g.i.ế.c c.h.ế.t Tiểu Liễu.

 

Nhưng Tần Cơ dường như đọc được suy nghĩ ấy, cười quái dị, lời nói sắc như dao:

“Kẻ giả thiện mới là tiểu nhân thật sự. 

Nếu năm đó ngươi có gan tự tay g.i.ế.c nó, cần gì đợi tới hôm nay?

Muội muội ngươi yếu đuối vô năng, là một vũng bùn. 

Nhưng nói thật, ta lại thực lòng thích nó, nên sẽ không để ngươi có cơ hội g.i.ế.c nó đâu.

 

Ngươi là cực phẩm trong đám giả thiện.

Mà nó, lại là tiên phẩm trong hàng chân thiện.

Ta thích linh hồn của nó — sạch sẽ, thuần khiết.

Nếu nó đồng ý giao dịch với ta, ta sẵn sàng đem những điều tốt đẹp nhất thế gian này trao cho nó.”

 

“Thiểu tắc đắc, đa tắc hoặc.” (Ít mà đủ thì vui, nhiều mà tham thì rối.)

Ngọc Nhụy đã sớm hiểu đạo lý này từ thuở nhỏ.

 

Cùng là người, cùng là kẻ giao dịch với ma quỷ, nhưng nàng thì bị Tần Cơ keo kiệt giày vò, hết lần này đến lần khác bị đùa giỡn, thậm chí bị nhục mạ.

Còn Tiểu Liễu thì sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-37.html.]

Ma quỷ lại yêu thích nàng ta, còn nói sẽ cho nàng ta mọi điều tốt đẹp nhất thế gian.

 

Ngọc Nhụy khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa cười, dùng tay đập đất, dáng vẻ như một kẻ điên.

 

Tần Cơ nheo mắt, giọng chậm rãi:

“Ngoan ngoãn đi. 

Nếu đứa trẻ trong bụng ngươi không thể chào đời, thì ngươi thật sự không còn chút cơ hội nào nữa.”

 

Ngọc Nhụy như bừng tỉnh sau giấc mộng, cả người tái nhợt như tro tàn.

Phải. 

Tần Cơ vẫn cho nàng cơ hội.

 

Nàng phải giữ cho mình bình tĩnh, giữ lấy nụ cười, giúp Tần Cơ dẫn dắt Tiểu Liễu sa vào tham – sân – si.

Chỉ cần Tiểu Liễu khởi tâm tham muốn, sinh lòng giận dữ, nảy ý si mê, chỉ cần nó chịu giao dịch với Tần Cơ, Tần Cơ sẽ đưa nàng đi.

 

Ngọc Nhụy hiểu rõ, nàng không thể tin Tần Cơ nữa.

Nhưng nàng không còn lựa chọn nào khác. 

Mọi chuyện đã đến bước này, nàng đã không thể dừng lại.

Nàng tự nói với mình: sẽ ổn thôi. 

Nhất định sẽ thắng.

 

Hai ngày sau, khi gặp lại Tiểu Liễu, nàng đã chuẩn bị kỹ càng, trang điểm kỹ lưỡng, phấn son tinh tế, môi đỏ hồng thắm.

Nàng còn cố tình gọi Tô Miễn về phủ, để Tiểu Liễu chứng kiến cảnh vợ chồng tình thâm, ân ái mặn nồng.

Làm những điều ấy, lòng nàng run rẩy bất an, nhưng đồng thời cũng trào dâng một thứ khoái cảm đầy tội lỗi.

 

Tiểu Liễu, hận đi, oán đi, nổi giận đi.

Tham lam không phải lỗi của ta.

Ngươi sinh ra vốn yếu đuối, nương nhờ ta mà sống thì không nên có được nhiều hơn ta.

 

Tỷ tỷ hôm nay đã phá nồi dìm thuyền, không còn đường lui.

Hối hận và lương tri, sợ hãi và ăn năn — chẳng thể cứu nổi ta.

 

Vậy thì dứt khoát buông tay.

Tất cả đều vứt sạch.

 

4.

Nghe tin Tiểu Liễu rời khỏi Nghi Châu, Ngọc Nhụy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nào ngờ, chỉ ba tháng sau nàng lại quay về.

 

Chiếc chum chứa Tần Cơ vẫn đặt trong phòng Ngọc Nhụy, để tránh bị Tô Miễn nghi ngờ, nàng còn cắm hoa vào bên trong như một món trang trí.

Nàng nhìn mảnh giấy Tiểu Liễu để lại, nét chữ xiêu vẹo ngoằn ngoèo, viết:

“Chim bay hết, chuột c.h.ế.t theo.”

(Phi điểu tận, yển thử vong.)

 

Cơn hận trong lòng nàng bỗng bùng lên dữ dội.

Chim bay hết, chuột c.h.ế.t theo?

Vậy sao ngươi không thật sự c.h.ế.t đi cho xong?!

 

Tiểu Liễu à, giúp ta thêm một lần nữa đi…

Tỷ tỷ xin muội, hãy c.h.ế.t đi!

Chết đi cho ta!!

 

Ngọc Nhụy cười như kẻ điên, nước mắt chảy cạn cả một kiếp người.

Nàng từng nghĩ đến một ngày mọi thứ không thể che giấu được nữa...

Nhưng không ngờ ngày đó đến quá nhanh.

Mười tháng hoài thai, cơm ngon áo đẹp, những ngày yên ổn bên Tô Miễn cũng chỉ vừa hơn một năm.

 

Tô Miễn giờ còn điên hơn cả nàng.

Mắt đỏ như máu, thần trí gần như sụp đổ hoàn toàn.

 

Phải. Hắn đã nhớ lại.

 

Loading...