Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-06-26 18:12:20
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ tiếc rằng, Ngọc Nhụy không hiểu được hắn.

 

Nàng tin rằng Tô Miễn chỉ là nhất thời chưa thể chấp nhận việc Tiểu Liễu biến mất, mà chính điều đó lại càng chứng minh, hắn là một nam tử đáng để chờ đợi.

Nàng bằng lòng chờ, chờ đến khi hắn chấp nhận hiện thực, nhận ra bên cạnh vẫn còn một cô nương tốt như nàng.

Ngọc Nhụy tin chắc, mình chính là người đó.

 

Nàng không oán không hối, theo hắn đi tìm người, kiên trì đợi suốt hai năm.

Cho đến một ngày nọ, Tô Miễn đột nhiên mở miệng hỏi nàng:

“Ngươi có tin trên đời có ma quỷ không?”

 

Sắc mặt Ngọc Nhụy bỗng chốc thay đổi.

 

Tô Miễn đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, như muốn xuyên thấu đến tận linh hồn:

“Ta đã lật tung cả Nghi Châu, trong thành ngoài thành đều cho người dò hỏi, Tiểu Liễu lại như bốc hơi khỏi nhân gian trong một đêm, làm sao có thể chạy xa đến vậy?

Có lẽ nàng chưa từng rời đi, chỉ là vẫn luôn ở trong nhà này thôi. 

Ngươi là tỷ tỷ của nàng, không biết liệu có chút linh cảm nào không?”

 

Chỉ một câu, khiến Ngọc Nhụy lạnh toát cả người.

 

Tô Miễn khẽ cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Đôi khi, con người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.”

 

Một câu ấy khiến Ngọc Nhụy hoàn toàn sụp đổ.

Nàng hoảng loạn không lối thoát, lập tức quỳ gối, run rẩy cầu xin Tần Cơ.

Tần Cơ ngồi xếp bằng trên bàn, mái tóc bạc buông xõa, dài lê thê rũ xuống đất.

 

Nàng ta cất tiếng cười the thé, lạnh lẽo như sương mù:

“Đó là một cái giá khác.”

Lần này, ta muốn hai mươi năm tuổi thọ của ngươi.”

 

Ngọc Nhụy không chịu, òa khóc thành tiếng, ba mươi năm đã mất, nếu thêm hai mươi nữa... nàng còn sống được mấy ngày?

 

Tần Cơ hé mắt, đôi đồng tử dê hẹp dài bỗng lộ ra vẻ từ bi hiếm thấy:

“Ngươi có thể đổi bằng thứ khác, sau khi gả cho Tô Miễn, đứa con ngươi sinh ra... ta muốn.”

 

Người tốt thật khó tìm. 

Linh hồn trẻ sơ sinh tuy yếu, nhưng sạch sẽ, tạm thời có thể dùng được.

Một sự “từ bi” đến từ ma quỷ — chính là như thế.

 

Ngọc Nhụy không còn đường lui.

Nàng không muốn chết.

Cho nên khi Tô Miễn lần nữa ghé đến, ánh mắt đảo quanh khắp phòng, đứng lặng trong sân trầm tư, Ngọc Nhụy liền ngồi xuống bên cạnh hắn.

Nàng vươn tay, chủ động nắm lấy tay hắn.

Dấu ấn đỏ như m.á.u mà Tần Cơ để lại trong lòng bàn tay nàng, giống như một con sâu sống, lặng lẽ chui vào tay Tô Miễn, không ai hay biết.

 

Ngọc Nhụy cất giọng dịu dàng:

“Đại gia còn có thiếp đây. 

Thiếp sẽ giống Tiểu Liễu, mãi mãi ở bên người.”

 

Ngọc Nhụy da trắng môi đỏ, ánh mắt nàng đẹp như nước, đong đầy lệ lấp lánh.

Tô Miễn ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt không còn vẻ lạnh lẽo như xưa mà là một nỗi bi thương thương xót vô cùng tận.

Chỉ là trong ánh mắt ấy chỉ có bóng hình của nàng.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

3.

Ngọc Nhụy đã gả cho Tô Miễn, nhưng từ đầu đến cuối, nàng luôn sống trong nơm nớp lo sợ.

Pháp thuật của Tần Cơ không hoàn hảo.

Bà ta chỉ đơn giản hoán đổi ký ức trong đầu Tô Miễn, khiến hắn nhớ lầm rằng Tiểu Liễu và Ngọc Nhụy đã hoán đổi thân phận.

 

Trong ký ức của Tô Miễn, người cứu hắn thoát khỏi ổ sơn tặc là Ngọc Nhụy.

Người cùng hắn định tình, cũng là Ngọc Nhụy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-36.html.]

 

Còn Tiểu Liễu?

Chỉ là một cô nương ích kỷ, vì yêu mà ngu muội. 

Vì một nam nhân mà nhảy sông, được hắn vớt lên.

Vì chuyện ấy, nàng ta dám mở miệng xin gả cho hắn, khiến Ngọc Nhụy đau lòng bật khóc trong lòng hắn.

 

Sau đó Tiểu Liễu vì giận dỗi mà rời nhà, mất tích không tung tích.

Ngọc Nhụy vì áy náy mà một lòng muốn đi tìm nàng, thế là Tô Miễn cho người lật tung cả Nghi Châu để tìm kiếm.

Đến mãi hai năm sau, khi Ngọc Nhụy dường như đã chấp nhận sự thật Tiểu Liễu không còn, mới đồng ý gả cho hắn.

 

Tô Miễn yêu Ngọc Nhụy đến mức điên cuồng.

Trong mắt hắn chỉ có nàng, bị nàng hấp dẫn, bị nàng mê hoặc, không còn chứa nổi ai khác.

Nhưng hắn mãi mãi không biết rằng: người vợ xinh đẹp của mình, mỗi ngày đều sống trong sự hoảng loạn.

 

Tần Cơ chỉ thay đổi ký ức của Tô Miễn, còn lại những yêu cầu khác thì bà ta làm ngơ.

Thậm chí, con quỷ đáng sợ ấy vẫn hay bất chợt xuất hiện, đôi mắt dê âm u lấp lánh, khoan khoái nhìn Ngọc Nhụy run rẩy, hoảng hốt.

 

Nàng sợ đến tận xương tủy.

Bởi người bị đổi trí nhớ chỉ có Tô Miễn còn những người khác đều nhớ rõ Tiểu Liễu là ai.

 

La thị nhớ rõ Tiểu Liễu.

Quản sự Trần Khánh trong phủ cũng nhớ.

Cả dân thành Nghi Châu đều biết: người mà đại công tử nhà họ Tô định cưới năm đó, là một cô nương xấu xí tên Tiểu Liễu.

 

Ngọc Nhụy vô cùng khiếp sợ. 

Ngay sau khi vừa gả vào phủ, liền hạ lệnh nghiêm cấm: Từ nay về sau, bất kỳ ai cũng không được nhắc đến Tiểu Liễu trước mặt đại gia.

 

Đây là quy định đầu tiên sau khi nàng làm chủ gia đình.

Vì vậy nàng chẳng tiếc bạc tiền, mua chuộc lòng người, tất cả đám tiểu tư bên cạnh Tô Miễn đều là tai mắt của nàng.

Mọi người đều tưởng rằng, nàng chỉ vì quá mức yêu Tô đại gia.

 

Nhưng thật ra là thừa thãi.

Bởi với Tô Miễn, Tiểu Liễu chẳng qua là một vết thương lòng.

Mà vết thương ấy đã được thời gian xóa sạch, hiện tại trong mắt chàng, chỉ có vị thê tử xinh đẹp bên cạnh.

Không ai muốn nhắc lại chuyện cũ, động đến tâm tư của đại gia và tân nương tử.

Huống hồ tân nương ấy còn là một người hiền lành, rộng lượng, đối xử với ai cũng ôn hòa tử tế, luôn mỉm cười dịu dàng.

 

Tiểu Liễu, trở thành một cấm kỵ không người quan tâm.

Cuộc sống giàu sang đang chờ phía trước, nàng bị ném ra sau lưng, thậm chí đến La thị cũng chẳng còn nhắc đến nữa.

 

Thế nhưng Ngọc Nhụy vẫn sống trong sợ hãi.

 

Một ngày nọ, không lâu sau khi thành thân, Tô Miễn trở về phủ, bỗng kể lại: Trưởng quầy Phùng ở tụ hương lâu, tuổi cao sức yếu, muốn về quê.

Trước khi đi, Phùng chưởng quầy đến gặp hắn, vậy mà còn khóc.

Ông ta nói:

“Tiểu Liễu mệnh khổ, đến nay vẫn không rõ tung tích. 

Mong đại gia nể chút tình xưa, tiếp tục tìm giúp nàng.”

 

Nghe xong, sắc mặt Ngọc Nhụy lập tức biến đổi.

 

May thay Tô Miễn chỉ khẽ ôm lấy nàng, dịu dàng an ủi:

“Yên tâm, ta sẽ cho người tiếp tục tìm. 

Dù Tiểu Liễu chẳng dễ mến, nhưng cũng là biểu muội của ta.”

 

Lời người đồn đại, đâu dễ ngăn.

Cuối cùng, đây vẫn là nỗi lo mãi mãi không dứt trong lòng nàng.

 

Mà con quỷ Tần Cơ, chỉ ngồi đó, khoanh tay xem kịch như mèo đùa chuột, cười khúc khích rợn người:

“Muốn bịt miệng thiên hạ? Đó là một cái giá khác.”

 

Loading...