Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 35
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:58:51
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
Tô Miễn đã phát điên.
Ngọc Nhụy bụng mang dạ chín tháng, ngồi bệt dưới đất, toàn thân run rẩy.
Thanh kiếm của hắn kề sát cổ nàng, mắt đỏ như máu, thần sắc điên cuồng.
Hắn muốn g.i.ế.c nàng.
Ngày này, Ngọc Nhụy đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chỉ là nàng không ngờ, lại đến nhanh đến vậy.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tần Cơ nói đúng. Nàng là một kẻ khiến người ta buồn nôn.
Con quỷ trong cái chum kia, lần đầu dụ nàng làm giao dịch, đã từng nói một đoạn thế này:
"Trong mắt ta, thế gian chia làm bốn loại người: kẻ thiện thực sự, kẻ giả thiện, kẻ ác, và người phàm tục."
Tần Cơ không quan tâm đến đám người phàm tục.
Nàng ta yêu thích kẻ thiện chân thành, thưởng thức kẻ ác thật sự nhưng khinh ghét những kẻ giả thiện.
Linh hồn của loại người ấy, khiến nàng ta cảm thấy nhơ nhuốc.
Trong lòng đầy mưu mô tính toán, lại chẳng dám thật sự trở nên xấu xa;
Cái ác cuộn trào trong bụng, nhưng lại không có gan để làm điều ác đến cùng.
Mượn tay người khác để dính m.á.u đầy người, hết lần này tới lần khác để mặc m.á.u khô đi.
Lúc gột không sạch, thì lấy lớp áo đạo đức khoác lên che đậy, từng tầng từng tầng, bọc chặt lại, nhìn bên ngoài vẫn sạch sẽ sáng sủa.
Nhưng bên trong lớp áo đó, đã mục rữa thối nát, chuột bọ rúc rỉa, m.á.u thịt sớm bị gặm sạch, tanh hôi đến tột cùng.
Ấy vậy mà ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt kẻ giả thiện ấy, vẫn là một nụ cười ôn hòa, nhân từ.
Gươm sáng còn dễ tránh, ám tiễn mới khó phòng.
Linh hồn của kẻ ác ít ra còn đen thuần nhất.
Còn kẻ giả thiện thì nhơ bẩn vô cùng.
Không đen đến cùng, mà cũng chẳng thể trắng lại.
Giống như một miếng thịt đã ôi thiu, vứt vào nồi nào cũng thấy sai.
Tần Cơ đã gặp quá nhiều kẻ giả thiện rồi, đến mức sinh chán ghét.
Linh hồn kiểu đó, nàng ta chẳng muốn thêm nữa.
Mà Ngọc Nhụy chính là loại tinh hoa trong đám giả thiện ấy.
Không chỉ giả dối, mà còn ngu xuẩn.
Nàng ta muốn Tiểu Liễu biến mất, khao khát đến phát điên, vậy mà lại không đủ gan để g.i.ế.c nàng.
Cho nên, gần như không chút do dự nào, đã gật đầu chấp thuận điều kiện của Tần Cơ.
Mười năm tuổi thọ, nếu có thể đổi lấy nửa đời vinh hoa, nàng nguyện ý.
Cho nên sau khi Tiểu Liễu mất tích, tuy hoảng loạn trong lòng, nhưng Ngọc Nhụy rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
Nàng từng có chút hối hận, dù cho Tiểu Liễu chỉ là một con chuột chũi trong nhà, nhưng cũng đã ở bên nhau mười mấy năm.
Nhưng đến nước này rồi, có hối cũng vô ích.
Ngọc Nhụy ép mình bình tĩnh, tự nói với bản thân: Ta cũng chẳng phải không bỏ ra điều gì, ta hại nàng, nhưng ta cũng đã phải trả giá.
Ta không sai, giữa ta và nàng, coi như thanh toán xong rồi.
Ngọc Nhụy là người như vậy, bên ngoài tỏ ra hiểu lễ nghĩa, đoan trang nho nhã, nhưng bên trong lại tự phụ và ngu muội.
Nàng kiêu ngạo vì nhan sắc của mình, đinh ninh rằng chỉ cần Tiểu Liễu không còn, thì đến lượt nàng thế chỗ.
Hôn kỳ đã cận kề, Tiểu Liễu đột nhiên mất tích, La thị hiển nhiên không muốn bỏ qua vị hôn phu cao quý như Tô Miễn, liền đề nghị để Ngọc Nhụy thay muội gả qua trước.
Ngọc Nhụy siết chặt khăn tay, khẽ cắn môi, làm ra vẻ thẹn thùng e ấp.
Nàng không ngờ, Tô Miễn chỉ liếc nàng một cái, liền lạnh lùng nói:
"Người còn chưa rõ sống chết, còn nói gì đến hôn sự?
Tiểu Liễu, ta nhất định phải tìm được. Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-35.html.]
Ngọc Nhụy vẫn còn nhớ, lần Tiểu Liễu đưa Tô Miễn về nhà, nàng trốn trong phòng, nhìn thấy một công tử ôn nhuận như ngọc, khí chất nhã nhặn.
Gương mặt hắn luôn mang theo ý cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Tiểu Liễu thì ấm áp đến nỗi khiến người ta đố kỵ.
Khi nói chuyện với La thị, lời lẽ hòa nhã lễ độ, không chút ngạo mạn của kẻ con nhà quyền quý.
Chính vì vậy, nàng mới ghen ghét Tiểu Liễu, tại sao nàng ta lại có thể có được một lang quân hoàn hảo đến thế?
Nhưng hóa ra tất cả đều là giả.
Sự ôn hòa và khiêm nhường ấy, đều là bởi vì Tiểu Liễu.
Tô gia tài phú ngập trời, thân phận cao quý.
Nếu không phải vì Tiểu Liễu, người như hắn căn bản sẽ không thèm liếc mắt đến hai tỷ muội các nàng.
Huống hồ lần nàng nhảy sông, hắn lại cứu nàng?
Vì sao?
Chẳng qua là vì Tiểu Liễu mà thôi.
Tiểu Liễu không còn, hắn liền trở lại bản tính vốn có, là vị đại công tử cao cao tại thượng của nhà họ Tô.
Nhưng tại sao lại như vậy chứ?
Ngọc Nhụy không nhịn được bật khóc, ôm mặt mà nức nở.
Nhan sắc mà nàng luôn lấy làm kiêu hãnh, trước mặt hắn lại chẳng đáng một đồng?
Đúng vậy chẳng đáng một đồng nào.
Như lời Tô Miễn từng nói, từ nhỏ đến lớn, hắn gặp qua vô số mỹ nhân.
Mẫu thân hắn là một giai nhân, trong phủ có hai vị di nương cũng đều là người đẹp.
Cữu phụ hắn là Phủ Doãn Nghi Châu, nhà có ba vị biểu muội, đều xinh xắn yêu kiều, nhưng tính tình kiêu ngạo khó chiều.
Chưa kể đến chính bản thân Tô Miễn, cũng là bậc công tử phong tư tuấn tú, dáng vẻ như trúc ngọc.
Nhưng điều đó có còn quan trọng sao?
Đẹp đến mấy, nhìn nhiều rồi cũng thành nhàm.
Dù có mỹ miều đến đâu thì cũng chỉ là hai mắt một mũi.
Hắn thích Tiểu Liễu là vì nàng ấy độc nhất vô nhị.
Giả câm, giấu đùi gà, trộm chìa khóa, đốt chuồng ngựa…
Lôi kéo một kẻ què như chàng cùng nhau bỏ trốn.
Gan nàng lớn thật.
Ban đầu nàng không có tình ý gì, hắn đối với nàng, chẳng qua chỉ là một mạng sống.
Nàng cắn răng cõng hắn, khi hắn đau quá bật khóc vì cái chân, nàng chỉ trừng mắt:
“Câm miệng. Là nam nhân thì ráng mà chịu.”
Tiểu Liễu không có nhan sắc xuất chúng, bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhưng khi Tô Miễn yêu nàng thì nàng chính là mỹ nhân.
Nếu nói thứ tình cảm này có thể kéo dài đến bạc đầu trăm năm, Tô Miễn không dám hứa.
Nhưng trong khoảnh khắc yêu thương ấy, hắn có thể dốc lòng dốc sức, một lòng một dạ mà đối xử với nàng thật tốt.
Tiểu Liễu từng nói:
“Không muốn huynh cưới Ngọc Nhụy tỷ.
Ta không muốn cùng tỷ gả chung một người.”
Cho nên, dù về sau thật sự hắn có chấp nhận chuyện Tiểu Liễu biến mất, có tái giá cùng người khác thì người đó cũng tuyệt đối không thể là Ngọc Nhụy.
Tô Miễn, luôn luôn là người tỉnh táo như thế.
“Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác” — đó là cách hắn đối diện với đoạn tình cảm này.
Nếu Tiểu Liễu thực sự đã chết, hắn cũng sẽ chấp nhận.