Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:54:26
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, định sẵn là một đêm không ngủ.
Tiểu Liễu đau lòng đến tột cùng, trèo lên tường nhà Tứ Cửu, ngồi trên đó mà khóc tu tu.
Tứ Cửu đứng bên dưới, nhẹ giọng khuyên:
"Xuống đây mà khóc đi, ngồi trên cao nguy hiểm lắm."
1.
Nhưng Tiểu Liễu chẳng thèm để ý tới hắn.
Đến khi nước mắt cạn khô, muốn trèo xuống thì mới phát hiện Tứ Cửu vẫn đang đứng đợi phía dưới.
Bức tường khá cao, lúc trèo lên đã chật vật, giờ mà nhảy xuống thì quả thật đáng sợ.
Tứ Cửu khẽ thở dài, vươn tay về phía nàng.
Tiểu Liễu thoáng chần chừ, nhắm chặt mắt, cắn răng nhảy xuống.
Cú nhảy ấy, khiến nàng rơi thẳng vào lòng Tứ Cửu.
Tứ Cửu cao hơn Tiểu Liễu cả nửa cái đầu, mặt nàng vùi vào vai hắn.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn gần trong gang tấc.
Hai khuôn mặt kề sát nhau, Tứ Cửu bỗng cứng đờ cả người, gần như lập tức buông nàng ra, xoay người đi:
"Chắc đói rồi nhỉ, để ta vào bếp hâm nóng chút cơm canh."
Tiểu Liễu linh cảm, Tứ Cửu hẳn là có chút thích mình.
Vì vậy khi ăn màn thầu, nàng cứ thấp thỏm, thỉnh thoảng lại lén ngắm hắn.
Từ năm mười tuổi, nàng đã quen với ca ca què này, ấn tượng về hắn luôn là người ít nói, thậm chí có phần lạnh lùng, xa cách.
Lão bá bán rau – tổ phụ của Tứ Cửu – chỉ có mình hắn là cháu trai.
Dạo gần đây Tiểu Liễu còn nghe ông lão thở dài, chẳng biết bao giờ Tứ Cửu mới chịu cưới vợ.
Tiểu Liễu ngắm Tứ Cửu, không kìm được mà giơ tay làm động tác:
Một là ngươi, một là ta, hai đứa thành một đôi.
Tứ Cửu không đáp. Mãi lâu sau mới thở dài:
"Tiểu Liễu, thôi bỏ đi."
"Huynh chê ta xấu phải không?" - Tiểu Liễu vẫn tiếp tục ra hiệu.
Tứ Cửu chau mày, giọng nói khàn khàn, hơi khó xử:
"Không phải. Ai nói muội xấu? Muội không hề xấu.
Là do ta... ta không xứng với muội."
Tiểu Liễu sững người, tưởng mình nghe lầm.
Hắn lại nói... hắn không xứng với nàng?
Nếu không phải gương mặt hắn lúc này nghiêm túc đến thế, nàng đã tưởng hắn đang nói đùa.
Nhưng rõ ràng, Tứ Cửu thật lòng tin là như vậy.
Hắn nhìn cô, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta sống với nhau đâu phải dựa vào khuôn mặt mà ăn cơm.
Người ai rồi cũng sẽ già đi, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì gọi gì là thích?
Mà đẹp với xấu là do ai định nghĩa chứ?
Mỗi người mỗi con mắt, ai cũng khác nhau.
Ở bên nhau lâu rồi, còn quan tâm mặt mũi nữa sao?
Người khiến muội thấy thuận mắt, muội sẽ thấy họ xấu được à?"
Mấy lời ấy khiến Tiểu Liễu im bặt, lòng chợt trầm xuống.
Đúng vậy, hồi bé, cha nàng mang một gương mặt đầy sẹo, ai cũng nói ông xấu.
Nhưng trong lòng nàng, cha chưa bao giờ là người xấu xí.
Nếu chỉ biết nhìn mặt, thì đó chẳng phải là thật lòng yêu quý.
Yêu một người, là khi trái tim thấy an yên, thấy thuận mắt.
Tiểu Liễu khẽ thở phào.
Trong phòng chỉ le lói ánh đèn dầu, ánh sáng mờ ảo lay động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-33.html.]
Nàng ngẩng lên nhìn Tứ Cửu, phát hiện hắn trông cũng thật thuận mắt.
Nói cho cùng, Tứ Cửu không phải kiểu đàn ông đẹp trai, nhưng cũng chẳng đến nỗi khó nhìn.
Đường nét trên gương mặt hắn rất rõ ràng: lông mày rậm, ánh mắt sâu, mũi và miệng đều cân đối, chẳng có điểm gì xấu.
Thế nhưng đặt tất cả lại với nhau, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác nhìn không được thuận mắt.
Tiểu Liễu quan sát kỹ, cuối cùng cũng nhận ra nguyên do.
Khuôn mặt hắn gầy gò, làn da ngăm đen.
Khóe miệng lúc nào cũng hơi trễ xuống, khiến gương mặt trông khắc khổ, có phần cam chịu.
Không thích nói chuyện, cũng chẳng hay cười, ánh mắt lúc nào cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Quả thật, hắn đúng là kiểu nam nhân không dễ khiến người ta ưa ngay từ lần đầu gặp mặt.
Trong mắt Tiểu Liễu thuở trước, Tứ Cửu chẳng qua chỉ là một ca ca què lạnh nhạt, ít khi chịu để tâm đến nàng.
Nhưng bây giờ, sau bao ân tình hắn âm thầm dành cho nàng, Tiểu Liễu lại càng thấy hắn là người tốt, càng nhìn càng thuận mắt.
Tứ Cửu cao hơn nàng cả nửa cái đầu, vai rộng lưng dày. Dẫu chân có tật, nhưng đôi chân lại thẳng và dài.
Hắn là người thành thật, cẩn trọng, thỉnh thoảng mỉm cười với nàng, khóe môi nhẹ cong, lại mang theo vài phần dịu dàng hiếm có.
Giờ đây, trong lòng Tiểu Liễu, Tứ Cửu chỗ nào cũng tốt, chỉ tiếc một điều duy nhất —— hắn không chịu cưới nàng.
Tiểu Liễu thật sự không hiểu vì cớ gì.
Không xứng với nàng ư? Chẳng lẽ chỉ vì hắn là kẻ què?
Nhưng nàng cũng là một người câm mà.
Nàng nhìn chằm chằm Tứ Cửu, khẽ nhíu mày, lại đưa tay ra hiệu: “Chúng ta, thật ra rất hợp.”
Ánh mắt Tứ Cửu đen sẫm, gương mặt vẫn là vẻ u uất như xưa.
Bị ánh nhìn kiên định ấy ép đến đường cùng, hắn cúi đầu, vẻ mặt đau đớn.
“Không được, Tiểu Liễu ta không xứng.”
Tiểu Liễu ngơ ngác.
Vì sao không được? Không được chỗ nào?
Tính bướng bỉnh trỗi dậy, nàng liền nhích người đến gần, ngồi xổm trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn, quyết truy hỏi đến cùng.
Tứ Cửu thật sự không biết nên mở lời thế nào.
Hai mắt hắn đã đỏ hoe, một lúc sau mới nghẹn giọng:
“Ta... từng g.i.ế.c người.”
Nói ra, đó đã là chuyện của mười lăm năm về trước.
Tứ Cửu không muốn nhớ lại.
Thuở còn bé, hắn từng là một hài tử lanh lợi, cùng tổ phụ sống nương tựa vào nhau.
Tổ phụ hắn — lão bá bán rau — ngày ngày cần cù sớm hôm, bởi chân hắn có tật, thường để hắn ở nhà một mình.
Khi ấy trong thôn có một lão tú tài độc thân, tuổi trẻ thi hỏng, thất chí, về sau lại tự cho mình là cao nhân thanh liêm.
Lão thấy Tứ Cửu thông minh, bèn chủ động ngỏ ý muốn dạy hắn học chữ.
Lão tú tài ấy cổ hủ cố chấp, không chịu lấy học phí.
Tổ phụ Tứ Cửu lấy làm cảm kích, thường đem dầu gạo trong nhà sang biếu.
Nào ngờ, người mà ai ai cũng kính trọng ấy, sau khi đóng cửa lại đối với Tứ Cửu hết mực tàn nhẫn.
Không chỉ đánh chửi, mà còn ôm hôn, vuốt ve, thậm chí dùng lưỡi l.i.ế.m mặt hắn.
Tứ Cửu khi ấy chịu đựng sự tổn thương lớn chưa từng có.
Hắn từng khóc mà cầu xin tổ phụ đừng bắt hắn đến nhà lão nữa, nói lão ấy thường đánh người.
Tổ phụ không tin, còn răn dạy hắn không hiểu chuyện, trên đời làm gì có tiên sinh nào không đánh học trò.
Nhưng Tứ Cửu nhất quyết không chịu đi nữa, tổ phụ cũng đành thôi.
Từ đó về sau, tính tình hắn trở nên trầm mặc, khép mình.
Thôn xóm nhỏ hẹp, đi đâu cũng dễ chạm mặt.
Mỗi lần thấy lão tú tài, hắn liền run rẩy, sởn gai ốc khắp người.
Đặc biệt là mỗi lần tổ phụ vẫn khách khí như xưa, cứ đến ngày lễ tết lại mang quà biếu sang nhà lão, như chưa từng có chuyện gì.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tâm tính Tứ Cửu dần dần trở nên vặn vẹo.