Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-06-26 17:53:33
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở quán hoành thánh của Tứ Cửu, nàng ăn liền một mạch ba bát .

Đến khi xin bát nữa, Tứ Cửu không đồng ý:

“Nghỉ chút rồi ăn tiếp, ăn nữa thì hỏng bụng đấy.”

 

Tiểu Liễu mắt đỏ hoe, áy náy ra hiệu, tiền nàng vẫn chưa trả nổi.

 

Tứ Cửu xua tay:

“Không sao.”

 

Quán hoành thánh đông đúc, náo nhiệt, mà gương mặt lạnh lùng ấy của Tứ Cửu lại khiến nàng thấy ấm áp vô cùng, suýt nữa thì bật khóc.

Người đàn ông què chân này đã hai mươi ba tuổi, đến nay vẫn chưa lấy vợ.

 

Tiểu Liễu không biết vì sao lại nảy ra ý nghĩ đó. 

Dù sao thì cũng không trả nổi tiền, vậy chi bằng gả cho huynh ấy.

 

Kẻ cô độc, đã chịu quá nhiều khổ đau, như con thuyền lênh đênh giữa dòng, chỉ muốn tìm bến đỗ.

Thế nên nàng thật sự đứng trước mặt Tứ Cửu, ra hiệu chỉ mình, rồi lại chỉ anh, dùng tay làm động tác ghép thành một đôi.

 

Tứ Cửu sững người, thoáng chốc không hiểu, rồi xoay người nói:

“Không được.

Sau này muội đến đây giúp ta bán hoành thánh, ta lo cơm nước cho muội, coi muội như em gái.

Còn những chuyện khác thì không được.”

 

Tiểu Liễu thấy hụt hẫng, trong lòng vừa buồn vừa tủi.

Hắn từng hào phóng cho nàng vay tiền, hết lần này đến lần khác, nàng cứ tưởng hắn thích mình.

Hóa ra là nàng nghĩ nhiều rồi. 

Ảo tưởng giá trị của khuôn mặt mình.

 

6.

Đến ngày thứ mười phụ việc ở quán hoành thánh, để tiện sinh hoạt, Tiểu Liễu dọn sang sống trong nhà Tứ Cửu.

 

Từ khi nàng bắt đầu giúp ở quán, ông bác bán rau trước kia cũng được rảnh tay.

Mỗi sáng, ông dậy từ rất sớm, trời còn chưa sáng hẳn đã đứng ngoài gọi:

“Nhóc ngốc à, dậy ăn cơm thôi.”

 

Tay nghề của ông bác không tệ, biết làm bánh hấp, nấu cháo loãng, xào hai ba món đơn giản.

Dù chỉ là cơm canh đạm bạc, nhưng luôn nóng hổi nghi ngút khói.

 

Thỉnh thoảng, con gà mái trong nhà đẻ trứng, ông sẽ luộc một quả đưa nàng, dặn dò:

“Ăn khi còn nóng nhé.”

 

Tứ Cửu vẫn như trước, ít nói, ra quán thì thích tự lo hết mọi việc, để nàng có thể đến muộn một chút.

 

Tiểu Liễu từng lo lắng về Tần Cơ.

Sợ bà ta vì nàng mà đến quấy rầy cuộc sống yên ổn của Tứ Cửu và ông bác bán rau.

Nàng Lo lắng đề phòng một thời gian, nhưng mãi chẳng thấy động tĩnh gì, mới dần dần yên tâm trở lại.

 

Có lẽ Tần Cơ đã thật sự buông bỏ nàng rồi, dù sao nàng cũng chỉ là đám bùn nhão không chống nổi tường.

Lâu dần, ai mà còn bận tâm đến một đống bùn vô dụng?

 

Tần Cơ không quay lại nữa.

Nhưng rồi có một ngày, tại quán hoành thánh, Tiểu Liễu lại gặp Tô Miễn.

 

Trong trấn mới mở một hiệu ngân phiếu, chủ tiệm họ Tô.

Tô Miễn chỉ là vô tình đi ngang qua quán, chưa ăn sáng, tiện miệng gọi ba bát hoành thánh.

Cạnh hắn là hai người hầu đi cùng, cùng ngồi với hắn.

 

Ban đầu hắn vẫn trò chuyện với họ, căn dặn vài điều, đến khi Tiểu Liễu bưng hoành thánh đến bàn thì khựng lại.

Chính Tiểu Liễu là người khựng lại.

Còn Tô Miễn thì phản ứng rất lạnh nhạt, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng không chút gợn sóng.

Giọng điệu hắn cũng nhàn nhạt như nước:

“Sao ngươi lại ở đây?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-32.html.]

Tiểu Liễu không đáp, khoảnh khắc ấy nàng thấy đầu óc trống rỗng.

Không muốn mất mặt, nàng dứt khoát xoay người, không thèm để tâm đến hắn nữa.

 

Đợi đến khi hắn ăn xong, trả tiền rời đi, lại quay lại đứng trước mặt nàng, lạnh lùng nói:

“Ngươi cũng gan thật, để lại một tờ giấy vớ vẩn rồi bỏ đi, hại tỷ ngươi khóc bao lâu.”

 

Trong mắt hắn, ánh lên một tia chán ghét thoáng qua.

Tiểu Liễu sững người.

Mãi đến khi hắn đi xa, nàng vẫn chưa thể hoàn hồn.

 

Dựa vào đâu?

Hắn dựa vào đâu mà nói nàng như thế?

 

Nàng đã cố hiểu cho việc hắn thay lòng, đã tự nhủ bao lần phải buông bỏ, không trách cứ gì hắn nữa.

Nhưng cho dù chỉ nghĩ đến ơn cứu mạng năm xưa trong sơn trại thổ phỉ, hắn cũng không nên nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy.

Chẳng lẽ vì nàng dễ bắt nạt, nên ai cũng có thể giẫm lên một phát cho hả giận?

 

Tiểu Liễu tức giận.

Tức đến run cả người, vành mắt đỏ hoe.

Nàng không bán hoành thánh nữa, giật phăng tạp dề xuống, chạy thẳng lên phố.

 

Trước cửa ngân hiệu mới mở của nhà họ Tô, nàng đứng đó đợi.

Một canh giờ sau, quả nhiên thấy Tô Miễn bước ra.

Tiểu Liễu như một con nghé con đang nổi giận, lao thẳng đến trước mặt hắn, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã giơ chân lên, hung hăng đá thẳng vào chân hắn.

 

Tên đàn ông vong ân phụ nghĩa!

Đá què chân ngươi cho biết tay!

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Hồi đó đáng lẽ không nên cứu ngươi, để ngươi c.h.ế.t trong tay thổ phỉ!

Đáng lẽ không nên cõng ngươi, để ngươi đau c.h.ế.t trong rừng!

Đá què ngươi!

Phải đá què tên đàn ông xấu xa này!

 

Tiểu Liễu dốc hết sức, nắm tay siết chặt, phát tiết giận dữ bằng cách đá hắn liên tục mấy cú liền!

Tô Miễn bị đá đến choáng váng.

Còn chưa kịp kêu đau, Tiểu Liễu vì dùng lực quá mạnh, đá hụt một cú, cả người ngã ngồi bệt xuống đất.

 

Đau ê mông.

Quá mất mặt.

 

Người qua kẻ lại bu lại xem, chỉ trỏ bàn tán.

 

Tiểu Liễu "a a a!" tức tối bật dậy.

Nàng không chịu thua, đôi mắt đỏ rực như lửa nhìn chằm chằm Tô Miễn, cúi đầu nhắm ngay bụng hắn mà lao tới như một con bò con giận dữ!

 

Đi c.h.ế.t đi! 

Đụng cho què luôn!

 

Hai người cùng ngã lăn ra đất.

Tiểu Liễu đè lên người hắn, ngẩng đầu lên, nước mắt thi nhau lăn dài trên má.

 

Tô Miễn vẫn chưa phản ứng gì.

Nói đúng hơn, hắn ngẩn người.

Đôi mắt sâu hút ấy kinh ngạc nhìn vào mắt nàng, thoáng hiện lên nét mơ hồ.

 

Tiểu Liễu giơ tay lên—Bốp!

Tát thẳng một cái!

 

Gương mặt Tô Miễn bị đánh lệch sang một bên, vẫn giữ nguyên tư thế đó, hồi lâu không quay lại.

 

Trút xong cơn tức giận, Tiểu Liễu bò dậy khỏi người hắn, lấy từ trong n.g.ự.c ra miếng ngọc bội mà năm xưa hắn từng tặng, hằn học ném mạnh xuống đất.

Miếng ngọc bội vỡ nát vì lực ném quá mạnh.

 

Mắt Tô Miễn đỏ lên.

 

Loading...