Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:09:49
Lượt xem: 102
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Tiểu Liễu định rời khỏi trấn Lộc Khê.
Nàng sẽ mang theo mười lượng bạc để bắt đầu cuộc đời mới.
Đi đâu đây?
Suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định đến Đại Đô.
Nghe nói nơi đó còn phồn hoa hơn cả Nghi Châu, đâu đâu cũng là cơ hội để mưu sinh, làm ăn.
Ban đầu, nàng định lặng lẽ ra đi, chẳng nói với ai một lời.
Nhưng đến phút cuối, nàng vẫn muốn gặp Tứ Cửu một lần.
Ăn một bát hoành thánh ở quán của anh, Tiểu Liễu đưa tờ giấy vay nợ đã viết sẵn cho anh.
Hai mươi lượng bạc, nàng nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lãi.
Tứ Cửu nhìn nàng thật lâu, rồi bất ngờ mở miệng:
“Nhất định phải đi sao?”
Tiểu Liễu gật đầu.
Anh vốn là người ít nói, nghe vậy lại im lặng hồi lâu, cuối cùng mở hòm tiền trên quầy, đổ toàn bộ bạc vụn bên trong ra, gom lại cho vào túi tiền, dúi vào tay nàng.
Tiểu Liễu không chịu nhận.
Tứ Cửu cứng rắn nhét vào tay nàng:
“Cầm lấy đi, nhà thì nghèo, nhưng ra đường phải giàu.”
Hốc mắt Tiểu Liễu nóng lên, nàng không từ chối nữa.
Nàng định sáng mai sẽ rời trấn.
Chiều hôm đó, vừa trở về nhà thì thấy bên ngoài lại có một chiếc xe ngựa đỗ sẵn.
Là La thị đến.
Giờ bà ta thật biết chú trọng, đến thăm Tiểu Liễu còn mang theo bao nhiêu thứ lỉnh kỉnh.
Có lẽ vì cảm thấy từng thiếu nợ nàng, nên muốn bù đắp bằng mọi cách.
Quần áo mới, trang sức đẹp, cả điểm tâm ngon mua từ tiệm bánh nổi tiếng trong thành.
La thị thay mặt Ngọc Nhụy xin lỗi:
“Tỷ con không cố ý, đừng giận nó nữa.
Chẳng qua nó không hiểu con thực sự muốn gì thôi.”
Tiểu Liễu nhìn bà ta, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Muốn gì ư?
Rõ ràng là La thị nghĩ mình đã hiểu quá rõ về nàng.
Bà ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp:
“Trước kia con chẳng phải thích thằng bán cá Hoàng Nhị Cẩu đó sao?
Nó đến giờ vẫn chưa lấy vợ.
Nếu con muốn, mẹ sẽ đi nói một tiếng.
Với thể diện nhà họ Tô, nó chắc chắn sẽ đồng ý cưới con.
Khi đó mẹ sẽ chuẩn bị cho con một món hồi môn thật hậu hĩnh.”
Tiểu Liễu im lặng.
La thị tưởng nàng đã đồng ý, mừng rỡ đứng dậy:
“Vậy mẹ đi ngay bây giờ! Con ở nhà chờ tin lành nhé.”
Sau khi bà ta rời đi, căn nhà lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có.
Tiểu Liễu lấy giấy bút ra.
Đó là những món đồ Ngọc Nhụy để lại từ trước, nghiên mực phủ bụi vẫn còn dùng được.
Nàng viết từng nét xiêu vẹo, chậm rãi nhưng nghiêm túc, từng chữ từng chữ hiện lên rõ ràng:
“Chim bay hết, chuột nằm chết.
Nghĩa tình đoạn, ơn mẹ trả.”
Coi như nàng đã c.h.ế.t đi rồi.
Tờ giấy đó nàng để lại trên bàn, sớm muộn gì cũng sẽ có người nhìn thấy.
Chim sâu làm tổ trong rừng, c.h.ế.t nơi hoang dã;
Chuột uống nước sông, lại c.h.ế.t đuối trong dòng nước.
Món nợ nên trả, nàng đã trả đủ.
Không còn vướng bận gì nữa, Tiểu Liễu rốt cuộc cũng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-31.html.]
Nàng lang bạt bên ngoài được đúng ba tháng.
Vận xui đeo bám, vào quán trọ thì gặp sào huyệt lừa đảo, buôn trà thì bị gạt tiền, đi nhờ thuyền còn gặp nạn bị lật.
Ba tháng thoát c.h.ế.t trong gang tấc, thời gian vừa ngắn lại vừa dài đằng đẵng, nỗi sợ và hoảng loạn đan xen khiến nàng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Cho đến khi không còn một đồng trong người, lang thang ngoài đường phải ăn xin, nàng lại quay về.
Tờ giấy nàng để lại đã không còn.
Chắc là bị La thị cầm đi rồi.
Tiểu Liễu đói lả, bụng sôi ùng ục, cuối cùng ngất xỉu trên mặt đất.
Lúc tỉnh lại, trời đã khuya.
Trong phòng tối om, lờ mờ trông thấy Tần Cơ đang ngồi xếp bằng trước mặt, đôi mắt dê lập lòe ánh sáng xanh u ám.
Quả nhiên, bà ta lại xuất hiện, cười khanh khách, giọng cao vút, chói tai kinh người:
“Tội nghiệp đứa nhỏ, lại suýt c.h.ế.t thêm lần nữa rồi.”
Tiểu Liễu mở mắt nhìn lên mái nhà, định phớt lờ bà ta.
Nhưng bà ta lại cúi người áp sát, giống như khi còn ở trong chum, trườn đến bên người nàng, giọng dụ dỗ:
“Ngươi thấy đấy, chẳng ai bận tâm sống c.h.ế.t của ngươi cả. Chỉ có ta, sẵn sàng cho ngươi tất cả.
Ngươi sẽ một bước lên mây, giẫm nát tất cả bọn họ dưới chân, nghiền nát trong bùn đất, nhìn họ khóc, nhìn họ chết.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tất cả những kẻ từng ức h.i.ế.p ngươi, đều sẽ phải trả giá.
Ta sẽ khiến họ quỳ rạp dưới chân ngươi mà run rẩy, những kẻ hèn mọn như kiến cỏ, đến một ngón chân của ngươi cũng chẳng chạm tới nổi.”
Ngươi muốn thứ gì cũng được.
Ngươi sẽ được người đời tôn sùngnhư thần linh.
Để lấy lòng ngươi, đàn ông sẽ chen nhau quỳ gối.
Một kẻ như Tô Miễn, có là gì đâu.”
Tiểu Liễu nghe đến đây, bỗng bật cười.
Chỉ khi đối diện với Tần Cơ, nàng mới có thể thoải mái dùng giọng nói đã bị hủy hoại của mình để cất lời:
“Cút.”
“Ngươi sắp c.h.ế.t rồi, sống một đời uổng phí thế này, cam lòng sao?”
“Cút.”
“Đừng ngốc nữa.
Lương thiện và chân thành không phải là bản năng của con người.
Dưới cành hoa vẫn có gai nhọn, lòng người sao dám chắc không có độc?
Tự buông thả không phải lỗi của ngươi, cần gì phải khổ sở đến thế.”
“Cút.”
“Ngươi yếu đuối, tất nhiên sẽ bị người đời nhục mạ, d.a.o nhọn cứa tim, ngươi có phải Bồ Tát đâu, hà tất phải gồng mình chịu đựng?”
“Cút.”
“Loại ngu ngốc như ngươi, chẳng khác gì bùn nhão không chống nổi tường, sống để làm gì?”
“Cút.”
Tần Cơ tức đến bốc khói, vươn tay bóp chặt cổ nàng, rít lên:
“Ngươi đã đến đường cùng, sao cứ phải nghịch thiên đi ngược?! Tại sao?!”
Kẻ không có dục vọng, không bằng c.h.ế.t cho xong!”
Tiểu Liễu bị bóp đến nghẹt thở, nhưng vẫn nắm chặt bàn tay khô khốc của bà ta, lặng lẽ mấp máy môi:
“Biết mình là ai, mới là sáng suốt.”
Ta không phải không có dục vọng nhưng những thứ ta khao khát, nếu không phải do chính mình tạo nên, ta sẽ chẳng cần.
Cái gì không thuộc về ta, ta không ham.
Nếu như trở thành “thần linh” được người người tung hô như lời ngươi nói, thì đó đã không còn là ta nữa.
Ta rất rõ mình là ai.
Cho nên ta sẽ không bao giờ trở thành loài chó sói đi cùng bầy lang, càng không phải là ma quỷ theo chân cọp dữ.
Mái ngói đã vỡ, chum đã nát, tay trắng không có gì, chỉ còn cái mạng hèn.
Chính vì thế, ta càng phải yêu thương bản thân mình nhiều hơn.
Đã là một mạng hèn, thì nếu ngươi muốn lấy, cũng phải dựa vào bản lĩnh.
Tiểu Liễu cố chấp, không tham, và yêu lấy chính mình, một lần nữa, đã thành công khiến Tần Cơ tức giận bỏ đi.
Nàng gắng gượng đến sáng, bụng đói cồn cào, không màng gì khác, lê từng bước yếu ớt đến trấn.