Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:07:49
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi đàn nhạn bay về phương Nam, nàng ngồi thẫn thờ một mình giữa sân, tay nắm chặt miếng ngọc bội.
Nàng không ngừng tự nhủ: người từng cùng nàng sống chết—Tô Miễn—đã c.h.ế.t trong trại cướp từ lâu rồi.
Khối ngọc này là vật duy nhất hắn để lại.
Phải, đó lúc đó hắn từng thành khẩn nói: “Dẫu là ngọc quý có tì vết, giữa muôn ngàn giai nhân, ta chỉ động tâm với nàng.”
Tô công tử trong lòng nàng đã c.h.ế.t rồi.
Hắn c.h.ế.t rồi nàng mới có thể sống tiếp.
Tiểu Liễu vùi mặt vào đầu gối, siết chặt khối ngọc bội trong tay, khóc không thành tiếng, miệng há ra mà gào lên trong câm lặng.
Nàng nghĩ, bộ dạng mình lúc này chắc chẳng khác nào một con cóc ướt nhẹp, thảm hại.
Giống thì giống, nàng không bận tâm.
Không ai bận tâm cả.
Sáng hôm sau, sau khi khóc cạn nước mắt, Tiểu Liễu lau khô mặt, sửa sang lại bản thân, một mình xuống trấn.
Trấn nhỏ vẫn như xưa, náo nhiệt đông vui.
Nàng đến ngôi nhà cũ trong hẻm Đá, băng qua đầu ngõ, đi dọc con đường lát đá xanh dài hun hút.
Xưởng nấu tương nhà họ Tào ngày nào giờ đã đổi chủ, trở thành một xưởng nhuộm vải.
Nàng đứng trước cổng nhìn hồi lâu, mắt nhòa lệ, dường như thấy bóng những xe lừa đỗ đầy ngoài sân, đám người làm hối hả khuân vác, chào mời khách hàng.
Bà bà khom lưng, đứng từ xa vẫy gọi nàng:
“Liễu nhi! Vào đi con, bà nấu chè ngọt cho con rồi đây.”
Ở sân sau, Hồ đại thúc chắc đang nấu nướng, d.a.o thớt gõ chan chát trên thớt, sau đó toàn bộ đồ ăn đổ vào nồi, phát ra tiếng xào xào vang dội.
“Tiểu đông gia, thịt trong bát không ngon sao? Không ăn thì để ta ăn giúp cho nhé!”
Tiểu nhị trẻ tên Tứ Hỷ vừa đưa đũa gắp sang bát nàng, liền bị Hồ đại thúc vỗ mạnh một cái lên đầu:
“Ngươi cũng dám tranh phần thịt của Tiểu Liễu hả? Ăn đòn bây giờ!”
Tiểu Liễu ngày bé, ngẩng mặt cười ngốc nghếch:
“Trong bát con nhiều thịt quá, con ăn không hết.”
Không hết, thật sự ăn không hết.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Vị chưởng quầy mặt lúc nào cũng lạnh như cóc ấy, chỉ khi nhìn thấy cô con gái nhà mình mới nở nụ cười, rồi giơ tay xoa đầu nàng.
“Liễu nhi, ăn nhiều thịt vào, mới chóng lớn.”
Hận ông sao?
Tiểu Liễu ở tuổi hai mươi, hai mắt ngấn lệ, cúi đầu thật thấp.
Hận ông.
Cũng yêu ông.
Quá khứ như đã c.h.ế.t vào ngày hôm qua.
Như cố nhân tản vào biển người, từ đó biệt tăm không gặp lại.
Tiểu Liễu lên chợ trong trấn.
Ông bác bán rau ngày xưa đã lớn tuổi, đã sang lại sạp hàng cho người khác.
Nhưng nàng vẫn tìm được ông ở một quán hoành thánh nhỏ.
Quán là do cháu trai của ông — Tứ Cửu mở.
Tứ Cửu bị tật ở chân.
Tiểu Liễu từng gặp cậu ta nhiều lần.
Vì chân đi không tiện nên không khuân vác được, Tứ Cửu không theo bác bán rau buôn bán nữa, chỉ thỉnh thoảng đến giúp tính sổ sách.
Khi Tiểu Liễu quen Tứ Cửu, nàng mới mười tuổi.
Tứ Cửu cũng chỉ mười ba, là một thiếu niên bình thường, chân khập khiễng.
Tính cách cậu ấy có phần trầm lặng, ít nói.
Tiểu Liễu thường gọi: “Tứ Cửu ca ơi!” thì cậu ấy chẳng mấy khi đáp lại.
Nhưng con người rồi sẽ thay đổi.
Tiểu Liễu đến tìm ông bác là muốn vay tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-29.html.]
Vừa thấy nàng, ông bác xúc động không thôi, hỏi nàng mất tích lâu như vậy đã đi đâu, năm xưa quan phủ còn đến tận nơi tìm.
Tiểu Liễu chỉ mỉm cười, không nói một lời, chỉ đưa tay ra hiệu.
Ông bác không hiểu nàng làm gì, còn đang cau mày hỏi thì Tứ Cửu đã đi đến, đưa giấy bút cho nàng.
Tiểu Liễu gật đầu cảm ơn cậu ấy.
Nét chữ nàng viết xiêu vẹo như sâu bò, nhưng Tứ Cửu vẫn đọc được: Đi xa, mắc nợ, mượn tiền.
Đi làm ăn xa, mắc nợ, giờ muốn mượn ít bạc.
“Con bé ngốc, không nói thật là sao?
Đi một chuyến trở về liền câm luôn hả? Thành người câm rồi à?”
Ông bác chau mày, gặng hỏi.
Tiểu Liễu rũ hàng mi, không phản ứng.
Cuối cùng chính là Tứ Cửu mang túi tiền ra, đưa nàng mười lượng bạc.
Cậu không hỏi gì cả, chỉ bảo nàng ngồi xuống, rồi đưa cho nàng một bát hoành thánh.
Hoành thánh của Tứ Cửu rất nóng, lớp vỏ mỏng, nhân thịt ít nhưng ngọt, nước dùng thơm lừng.
Tiểu Liễu ăn đến giọt cuối cùng, lưu luyến không rời.
Trên đường trở về, nàng vừa đi vừa quay đầu lại từng bước, hướng về phía Tứ Cửu giơ tay ra hiệu: “Cảm ơn Tứ Cửu ca.”
Tứ Cửu đứng bên quầy hoành thánh, áo vải thô màu nâu, gương mặt thường ngày lạnh lùng cứng rắn, dưới làn hơi nước bốc lên từ nồi hoành thánh bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Cậu ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ nở một nụ cười.
10.
Tiểu Liễu đã thất bại.
Nàng vốn định mua lại gia vị, tiếp tục làm nghề muối tương như xưa, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, tay nghề của mình đã mất rồi.
Giống hệt như năm cha qua đời, tương trong xưởng trở nên đắng và tanh đến lạ.
Nàng hiểu, đó là do Tần Cơ.
Dù cái chum cao hai thước kia đã biến mất khỏi sân nhà nàng nhưng ảnh hưởng vẫn còn đó.
Mười lượng bạc mượn được, coi như đổ sông đổ biển.
Nàng thấy hoang mang, không biết còn có thể làm được gì, cũng chẳng biết phải lấy gì để trả nợ.
Nàng lại lặng lẽ đến quán hoành thánh của Tứ Cửu trong trấn.
Yên lặng không nói gì, chỉ viết ra hai chữ: “Xin lỗi.”
Tứ Cửu không lên tiếng, vẫn như mọi lần, nấu cho nàng một bát hoành thánh, lúc bưng ra chỉ khẽ nói: “Không sao đâu.”
Sau đó, hắn lại đưa cho nàng mười lượng bạc.
Nước mắt Tiểu Liễu rơi như mưa.
Về đến nhà, nhìn rau củ và gia vị còn sót lại trong sân, nàng đứng dậy nhào bột, định làm bánh bao.
Bánh còn chưa hấp xong, cửa viện đã bị đẩy mở.
La thị xộc vào, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa cười, nhào đến ôm chầm lấy nàng:
“Liễu nhi, con của mẹ... ba năm nay con chạy đi đâu, về rồi sao không đến tìm mẹ?
Nếu không phải có người nói lại, mẹ còn tưởng con đã c.h.ế.t rồi!”
Tiểu Liễu bị bà ta ôm chặt, thần sắc ngơ ngác.
Thật kỳ lạ, từ nhỏ nàng luôn mong mẹ quan tâm, mong được bà ôm vào lòng.
Giờ điều ấy thành hiện thực rồi, nàng lại chẳng có cảm xúc gì.
Chỉ có La thị là kích động, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khóc xong liền kéo nàng ra ngoài:
“Đi, mẹ đưa con đến nhà họ Tô.
Từ nay sẽ không để con chịu khổ nữa.
Tỷ tỷ con vẫn đang đợi gặp con, con bé có thai nên không tiện đến.”
Tiểu Liễu thật lòng không muốn gặp họ.
Nhưng La thị không nghe, mặc kệ nàng phản ứng thế nào, cứ lôi nàng lên xe ngựa.
Đã vậy thì, gặp một lần cũng được.
Tiểu Liễu nghĩ, nàng muốn xem, khi Ngọc Nhụy gặp lại mình, có sợ không, có hối hận vì lựa chọn năm xưa không?