Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:07:10
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

9.

Tiểu Liễu đã bị nhốt trong chum suốt ba năm.

Năm cuối cùng, cánh cổng sân nhà không còn ai mở ra nữa.

 

Tất cả mọi người đều đã quên mất nàng, đã chấp nhận sự thật rằng nàng không còn trên đời.

Như thể… nàng chưa từng tồn tại.

 

Tần Cơ hỏi nàng:

“Có hận không? Có oán không? 

Chỉ cần ngươi chịu dâng mười năm tuổi thọ, ta sẽ thả ngươi ra ngoài, cho ngươi vàng bạc đầy kho, dung mạo khuynh thành, bất cứ thứ gì ngươi muốn, kể cả là trả thù bọn họ.”

 

Tiểu Liễu không buồn đáp lại.

Khi ấy nàng vẫn chưa biết rằng, khế ước âm dương của Tần Cơ là lấy hồn đổi mạng, thứ ả thật sự muốn là linh hồn của nàng.

Nàng chỉ đơn thuần là không muốn giao dịch với ả. 

Sau bị hỏi dai quá, nàng bực mình hỏi lại:

“Hồi đó ngươi nói chỉ cần mười năm tuổi thọ của cha ta, sao sau lại trở mặt đòi thêm một đứa con?”

 

“Ta đòi con ông ta đâu phải không có điều kiện.

Ta nói rồi, ta sẽ để ông ta sống lâu trăm tuổi, c.h.ế.t già bình yên cơ mà.”

 

Ba năm sống cùng Tần Cơ, dù bà ta vẫn là khuôn mặt sọ người đáng sợ, đôi mắt dê trắng dã, nhưng Tiểu Liễu không còn sợ nữa.

Thậm chí đôi lúc, nàng còn cảm thấy bộ dạng gian trá xảo quyệt của Tần Cơ thật nực cười.

 

Tiểu Liễu bật cười:

“Lừa ai vậy. Lúc thì đòi mười năm tuổi thọ, lúc lại đòi con cái, lúc lại dọa không cho thì sẽ đoản mệnh c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, rốt cuộc bà muốn gì, tự bà rõ nhất.”

 

“Vậy ngươi nói thử xem, ta muốn gì?”

 

“Ta không biết. 

Nhưng ta sẽ không bao giờ giao dịch với ngươi.”

 

“Tại sao?”

 

“Vì bà bà của ta.”

 

Tiểu Liễu nhìn gương mặt đáng sợ của ả, vừa cười vừa rơi nước mắt:

“Hôm cha ta mất, bà tìm đến ta ở linh đường. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bà bà biết ngươi sẽ nhắm đến ta, nên đã sớm xoắn dây thừng, lưng còng vẫn cố gắng cõng ngươi lên núi, ngươi nghĩ là vì sao?

 

Vì bà bà không muốn ta dẫm lên vết xe đổ của cha. 

Dù có phải liều mạng, bà vẫn muốn bảo vệ ta. 

Nếu ta dễ dàng bị ngươi dụ dỗ, ta còn mặt mũi nào đối diện với bà bà?

 

Ngươi đừng phí công nữa. 

Tiền tài, dung mạo, quyền thế, ta không cần. 

Hai bàn tay ta chỉ lớn bằng chừng này, những gì nên giữ, ta sẽ giữ chặt, còn những thứ không thuộc về ta, ta tuyệt đối không giành giật.

 

Đừng mong dùng những thứ ta thiếu để đè gục ta. Ta không cần. 

Dẫu chuồn chuồn có khoác xiêm y lộng lẫy đến mấy, rồi cũng sẽ phải chết. 

Chỉ cần trên đời có một người từng thật lòng với ta, ta sẽ không gục ngã, không rơi vào cạm bẫy của bà.

 

Nói cách khác, kể cả nếu chẳng ai từng thương ta thì ta sẽ tự thương lấy mình. 

Con người phải biết yêu bản thân, biết thiện ác, như thế mới không bị dụ dỗ, không bị thứ yêu nghiệt như ngươi lừa gạt.

 

Ngươi bảo sẽ cho ta sắc đẹp? 

Thôi đi. 

Ngươi xấu như vậy, ta còn đẹp hơn ngươi nhiều.”

 

Gương mặt Tần Cơ méo mó, ả bóp lấy cổ nàng, nhét móng tay dài ngoằng vào miệng nàng:

“Ngươi đáng lẽ phải là đứa câm, cái miệng này thật đáng ghét!”

Ngươi và mụ già kia đều đáng ghét như nhau! 

Ta chẳng có hứng thú với bà ta chút nào, vậy mà bà ta vẫn cố cõng ta lên núi, c.h.ế.t rồi cũng không chịu đi đầu thai, còn ngồi đè trên chum để trấn ta lại!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-28.html.]

Nếu không nhờ mụ đó trì hoãn thời gian, thì ngươi sớm đã thuộc về ta rồi! 

Giờ ngươi lớn rồi, ranh mãnh, không dễ dụ, còn cứng đầu hơn cả cha ngươi!

Đời người chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, để mặc lòng tham với dục vọng thì đã sao? 

Ta sẵn sàng cho ngươi mọi thứ, tại sao ngươi lại không nhận!”

 

Ba năm trôi qua, Tiểu Liễu không có gì thay đổi, ngược lại là Tần Cơ ngày càng điên loạn.

Ả biến nàng thành người câm.

Rồi đến lúc không chịu nổi nữa, ả đã đá nàng ra khỏi chiếc chum.

 

Tiểu Liễu ngã sõng soài giữa sân nhà.

Căn nhà ấy đã bỏ hoang từ lâu, u ám tiêu điều khắp nơi.

Lá khô rụng đầy sân, mạng nhện giăng dưới hiên, các chum tương phủ đầy bụi dày, chẳng khác gì những hũ tro trong nghĩa địa hoang vắng.

 

Tiểu Liễu nằm rạp xuống đất, cổ họng trào lên vị tanh ngọt, miệng nôn ra từng ngụm m.á.u lớn.

Tóc tai rũ rượi, quần áo rách nát, nàng lảo đảo đứng dậy, m.á.u từ miệng túa ra, nhỏ tong tong xuống nền đất.

 

Mặt nàng trắng bệch, m.á.u me khắp người, chẳng khác gì một con ma chui ra từ hũ tro tàn.

Nhưng con ma ấy lại mỉm cười.

Loạng choạng bước về phía bậc thềm dưới mái hiên, ngồi phịch xuống, ngửa mặt lên trời thở dốc, miệng cười không ra tiếng.

 

Ra được rồi.

Tự do rồi.

Sống thật là tốt.

 

10.

Tiểu Liễu không đi tìm Ngọc Nhụy gây chuyện, cũng không đến gặp Tô Miễn.

Thiện ác của con người thật khó phân, đúng sai đã quá rõ ràng, nàng không muốn đối mặt, cũng không biết phải đối mặt thế nào.

 

Không thể tha thứ cho Ngọc Nhụy, nhưng cũng chẳng thể trách cứ gì Tô Miễn.

Ngọc Nhụy đã dâng mười năm tuổi thọ cho Tần Cơ, sớm muộn gì cũng sẽ phải trả giá vì tội ác của mình.

Còn Tô Miễn — chàng không biết sự thật việc nàng mất tích, chẳng qua chỉ là thay lòng, cưới tỷ tỷ của nàng mà thôi.

 

Tiểu Liễu từng khóc, từng giận, từng hận.

Nhưng giờ đây, nàng chẳng có nơi nào để kêu oan, cũng không thể nói thành lời.

 

Ba năm. 

Dù có cố chấp bao nhiêu, chuyện cũng đã tới nước này rồi.

Việc đã thế thì thôi đành vậy.

 

Người ai chẳng có hỉ nộ ái ố, cõi đời đầy rẫy tham sân si, oán hận tích tụ rồi cũng sinh ra tâm ma.

Dùng cái ác của người khác để dằn vặt bản thân — Tiểu Liễu không muốn.

 

Vậy thì quên đi.

Nàng tự nhủ.

Một mình cũng phải sống cho tử tế.

 

Trong nhà chẳng còn món gì đáng giá, may là hồi nàng mất tích, La thị chưa vứt hết y phục của nàng.

Tiểu Liễu mất vài ngày để dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài.

Lại mất thêm một tháng để chữa lành giọng nói.

Cổ họng từng bị Tần Cơ phá hủy không hoàn toàn tắt tiếng, chỉ là khàn đặc, khó nghe, cực kỳ chói tai.

 

Bây giờ nàng sống một mình, không ai để trò chuyện, dần dà cũng trở thành một kẻ câm thật sự.

Nàng lặng lẽ lục tủ, không thấy số tiền mình tích góp trước đây.

Có lẽ lúc La thị và Ngọc Nhụy rời đi, đã lục sạch mọi ngóc ngách.

 

Thứ duy nhất còn giá trị chính là khối ngọc bội Tô Miễn tặng nàng.

Đó là vật nàng luôn giữ bên người, ngay cả khi ngủ cũng không rời.

 

Năm ấy trong trại thổ phỉ, Tô Miễn nói đưa ngọc bội cho nàng, nếu sau này hai người chia lìa, nàng có thể đem cầm để lấy tiền sinh sống, coi như không phụ duyên phận một lần gặp gỡ.

Nhưng dù có rơi vào bước đường cùng, không còn lối thoát, Tiểu Liễu vẫn không nỡ đem nó đi cầm.

Nàng thà mỗi ngày cuốc bộ lên núi hái trái dại lót dạ, nuốt từng ngụm rau đắng cải hoang, cũng không muốn sống một kiếp người không còn gì để níu giữ trong lòng..

 

 

Loading...