Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-06-25 13:04:55
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tên tiểu hoàng đế ấy nuôi lừa, mê ăn thịt lừa, cũng thích ăn thịt dê.
Hắn nói: “Dê biết nói ư? Vậy trẫm càng nên nếm thử!”
Khi ấy, nàng chỉ biết cay đắng nghĩ, thời đại này đã khác xưa quá rồi.
Nàng già thật rồi.
Thời Hạ – Thương – Chu – Tần, từ vua đến dân, ít nhất còn biết tôn kính thần linh.
Giờ thì sao?
Hoàng đế dám diệt cả thành, lột da trâu dê ngựa ngay trong cung điện, thậm chí lột cả da người sống.
Tiểu hoàng đế kia, gan to tày trời, dám mưu sát cả Thái hậu.
Một con dê biết nói như nàng, bị hắn làm mắm ăn cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Nàng bị nấu thành một hũ mắm thịt.
Tiểu hoàng đế nếm một miếng, cười lớn:
“Gì mà sứ giả của thần linh chứ, cuối cùng cũng chỉ là một hũ mắm dê.”
Nàng uất ức đến tận xương tủy.
Đến cõi đời này còn điên đảo thế kia, thì nuốt mấy linh hồn, có đáng kể gì đâu?
Sau đó, nàng nhìn thấy tiểu hoàng đế bị giết, Nam triều diệt vong.
Từ đó, nàng ẩn mình trong chiếc hũ ấy, đi qua bao nơi.
So với làm dê, ẩn thân trong hũ còn thuận tiện hơn nhiều.
Nàng rong ruổi chốn phồn hoa, lần lượt ký giao ước với từng người.
Những năm qua, nàng đã chịu không ít lời gièm pha từ phụ nữ trong thôn.
“Cái thế gian này, người có đủ loại.”
Phần nhiều là mặt người giả nhân giả nghĩa, trong lòng thì đen tối tham lam.
Chỉ vài câu là lòng đã động, dục vọng đã sinh.
Còn nàng — chỉ muốn tìm một “người lương thiện chân chính”.
Thiên đạo không thiên vị ai, chỉ luôn đứng về phía kẻ chân thiện.
Chính vì thế, những người ấy càng khó bị mê hoặc.
Nhưng chỉ cần gặp được, nàng sẽ bám riết không buông, dùng mọi thủ đoạn khiến kẻ "lương thiện chân chính" kia nảy sinh oán giận và lòng tham.
Nàng chưa từng thất bại.
Trước khi gặp được “Tào Ma Tử”, nàng từng trú lại nhà một thương gia bán tương ở Dương Châu.
Nàng tận mắt chứng kiến, vì một chữ “tham”, cả nhà kia huynh đệ tương tàn, vợ chồng ly tán.
Nhà tan cửa nát, hồn phi phách tán, luôn là kết cục của mọi câu chuyện.
Và cũng là điểm khởi đầu cho một câu chuyện khác.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
------------------
Tiểu Liễu biết rõ, tu vi của Tần Cơ đã đạt đến cảnh giới rất cao.
Chỉ đợi đến khi thân xác bà lão kia hoàn toàn mục rữa, suy tàn, thì cũng là lúc bà ta thành tiên.
Nàng gục xuống, ép sát lên người bà ta.
Giọng cười sắc nhọn, rợn người, từng tiếng “khi… khi…” vang lên đầy ám ảnh.
“Muốn ra ngoài sao?
Ký khế ước với ta, bất cứ thứ gì ngươi muốn, đều có thể có được.
Tiền tài, nhan sắc, quyền thế, ta đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi gật đầu.”
8.
Tiểu Liễu đau đến mức không nói nên lời.
Nàng co rúm trong chiếc chum, bị Tần Cơ bao phủ tứ phía, liều mạng lắc đầu.
Không! Cái gì cũng không cần!
Tần Cơ chưa từng thấy ai cứng đầu như nàng, cơn giận dâng trào mà mãi không tiêu tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-26.html.]
Tiểu Liễu cứ thế lặp đi lặp lại giữa cơn đau thấu tim gan và những lần bất tỉnh.
Tỉnh lại, rồi lại ngất.
Trong cơn mê man, nàng nhớ lại rất nhiều chuyện, những ký ức thời thơ ấu từng bị lãng quên, giờ đây từng mảnh vụn đều quay về.
Nàng còn nhìn thấy cha mình trong ký ức của Tần Cơ.
Khi ấy, trên mặt Tào Tự Bạch vẫn chưa có nốt rỗ, chỉ là một đứa bé bình thường như bao đứa trẻ khác.
Từ nhỏ, Tào Tự Bạch là người Tây Kinh, gia cảnh khá giả.
Nhưng một lần bị bắt cóc, hắn bị nhét vào chiếc thùng chật hẹp, chỉ để hở cái đầu ra ngoài.
Chiếc thùng bị hàn kín, hắn bị giam bên trong suốt ba năm.
Ăn, uống, bài tiết, ngày nào cũng có người quản thúc.
Bọn chúng muốn nuôi hắn thành một gã lùn để sau này làm trò tạp kỹ ngoài phố kiếm tiền.
Cuối cùng, nhờ mắc bệnh đậu mùa, hắn mới thoát chết, lưu lạc đến Ích Châu.
Tào Tự Bạch là một thiếu niên định sẵn sẽ không cao lớn, mặt lại mang đầy sẹo do bệnh để lại.
Thế nhưng, hắn có lòng tốt.
Dù phải ngủ ngoài đường, ăn xin sống qua ngày, hắn vẫn cố hết sức giúp đỡ những người còn khốn khó hơn mình.
Tiểu Liễu thấy hắn làm đủ việc nặng nhọc, chẳng nề hà gì, dù cuối cùng chỉ kiếm được mấy đồng lẻ.
Khi hắn ổn định cuộc sống ở thôn quê, nhờ chăm chỉ mà bắt đầu làm tương.
Gánh hàng đi khắp phố, nhờ vậy mà nhặt được bà Trương, một bà lão vô gia cư.
Lúc gặp Phùng chưởng quầy, Tào Tự Bạch vẫn chỉ là một kẻ nghèo bán tương.
Thậm chí, vừa mới đem số tiền tích cóp được đưa cho Hồ đại thúc, người đang vội gả con gái.
Chính trong tình cảnh ấy, hắn gặp La thị trong một kỹ viện.
Tào Tự Bạch choáng ngợp bởi nhan sắc của nàng, nhưng bản tính thật thà khiến hắn không định làm điều gì trái đạo.
Là La thị níu áo hắn không buông, khóc lóc van nài:
“Đừng đi… xin chàng đừng đi…”
Nếu hôm nay chàng rời khỏi đây, thiếp sẽ bị mama đánh chết.
Thiếp mở áo cho chàng xem, bọn họ ngày nào cũng dùng kim châm lên người thiếp…”
La thị khóc như hoa lê dưới mưa, nàng tự xưng là Vân Nương, nói đêm nay là lần đầu tiếp khách, thân còn trong trắng.
Tào Tự Bạch bối rối, luống cuống.
Vân Nương mặt tròn má đào, nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa đẩy hắn ngã xuống.
Từ hôm đó, hắn mất ăn mất ngủ, quyết tâm phải chuộc nàng ra.
Nhưng thực ra, từ trước đó Tần Cơ đã xuất hiện bên cạnh hắn rồi.
Hắn là “người lương thiện chân chính” mà bà ta đã tìm kiếm từ rất lâu.
Mang thân xác bà lão, bà ta hứa hẹn cho hắn vinh hoa phú quý, mỹ nhân trong tay nhưng hắn chưa từng động tâm.
Cuối cùng hắn chịu khuất phục, chỉ vì muốn chuộc thân cho người mình yêu.
Ngọn đèn dầu lập lòe trên bàn, từ trong chum lộ ra một cái đầu.
Lão bà dùng đôi mắt dê trắng dã nhìn chằm chằm vào hắn, bắt hắn rạch ngón tay, điểm m.á.u đóng dấu trên thân chum.
Bà Trương ở ngoài cửa nhìn thấy, hoảng hốt đến tột cùng.
Bà ra sức ngăn cản, nhưng con trai bà đã hạ quyết tâm, quỳ xuống nói:
“Chum vỡ cối tan, tay trắng hoàn trắng, con vốn chỉ có một cái mạng hèn…”
Điều tồi tệ nhất mà hắn có thể nghĩ tới, chẳng qua là bà lão ấy sẽ lấy mạng hắn.
Bởi ngay từ đầu, bà ta đã nói rõ: chỉ cần mười năm tuổi thọ của hắn.
Số bạc mà Tào Tự Bạch dùng để chuộc thân cho La thị, đủ khiến một gia đình bình thường phải tán gia bại sản.
Thế mà hắn chẳng hề suy sụp, ngược lại, tay nghề ủ tương của hắn ngày càng khá hơn trước.
Sau đó, hắn còn mở một xưởng rượu nấu thủ công, buôn bán vô cùng phát đạt.