Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-06-25 12:06:05
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn biết, mối hôn sự này khiến người đời bàn ra tán vào sau lưng không ít.
Chê nàng xuất thân thấp hèn, dung mạo tầm thường, nói hắn là vì báo ân nên mới miễn cưỡng cưới nàng.
Thật nực cười!
Cách báo ân có cả trăm nghìn kiểu, nếu không thực lòng yêu, sao hắn lại cam tâm đánh đổi cả cuộc đời?
Mẹ mất sớm, cha cũng đã qua đời, Tô đại công tử vốn sinh ra trong nhung lụa, những tưởng tình cảm huynh đệ sâu nặng với Tô Hoa, nào ngờ lại bị chính đứa em ruột cùng mụ di nương lòng lang dạ sói cấu kết, mua chuộc người thân cận bên cạnh, âm mưu lấy mạng hắn để tranh giành gia sản.
Sau khi may mắn sống sót trở về từ sơn trại thổ phỉ, căn nhà từng nhộn nhịp của hắn nay chỉ còn trơ trọi một mình.
Từ đó, Tô Miễn không còn tin ai nữa.
Dù có ôm vàng ôm bạc, cũng chỉ là kẻ cô độc.
Chỉ có Tiểu Liễu là khác.
Nàng từng cứu hắn, từng đem đến cho hắn thứ ấm áp duy nhất trên đời, sự tin cậy và dịu dàng không ai khác có được.
Tim nàng là tim người sống — ấm áp, chân thành, lương thiện.
Bên ngoài hắn là công tử nhà họ Tô điềm đạm tự chủ, nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn lại là kẻ sợ hãi cô đơn, đã lặng lẽ gửi gắm cả trái tim cho nàng.
Tô Miễn vẫn thường nói với Tiểu Liễu:
“Nhà lớn thật đấy, nhưng vắng lặng quá, ta thấy mình cô độc vô cùng.
Tiểu Liễu, chúng ta mau thành thân đi, sau này ngày nào cũng được ở bên nhau.
Chúng ta cùng nhau mở rộng sản nghiệp nhà họ Tô, rồi sinh một đứa con.
Khi con lớn lên có thể tiếp quản gia nghiệp, ta sẽ dẫn nàng đến Đại Đô dạo khắp nơi.”
Hắn biết, lấy vợ phải lấy người hiền.
Mà Tiểu Liễu còn giỏi hơn cả hắn trong chuyện làm ăn, nàng thông minh, có đầu óc buôn bán.
Tiểu Liễu cũng hiểu nỗi cô quạnh của hắn, mỗi lần vậy lại ôm lấy eo hắn, cười khúc khích:
“Tô đại công tử, sau này chàng là của ta hết đấy nhé.”
Một người tốt như Tiểu Liễu — bằng xương bằng thịt, sống sờ sờ ra đó — sao lại có thể bỗng dưng biến mất?
Tô Miễn không cam tâm.
Một mặt ủ ê tuyệt vọng, một mặt vẫn không ngừng tìm kiếm.
Một năm.
Hai năm.
Đến năm thứ ba — Ngọc Nhụy... gả cho hắn.
6.
Tiểu Liễu chợt nhớ lại lời mẫu thân từng nói: “Lòng người dễ đổi, chỉ ba, năm năm là đủ.”
Quả là không lừa nàng.
Nàng tận mắt chứng kiến Tô Miễn — từ nôn nóng như thiêu như đốt, trở nên thất hồn lạc vía, rồi dần dần lạnh lùng.
Và cuối cùng... hắn bị sự kiên trì của Ngọc Nhụy làm lay động, dần chấp nhận nàng ta.
Ai mà không cảm động cho được?
Ngọc Nhụy vốn là một cô nương tốt, không chỉ dung mạo kiều diễm mà còn rất mạnh mẽ.
Nàng không sợ lời ra tiếng vào, không ngại bị thiên hạ chê cười, càng chẳng màng chuyện “nữ nhân hai mươi chưa gả sẽ bị dè bỉu.”
Nàng thủy chung một lòng ở bên cạnh Tô Miễn.
Cùng hắn đi tìm Tiểu Liễu, cùng hắn ngơ ngẩn tuyệt vọng, cho đến khi hắn hoàn toàn tuyệt vọng, không còn nuôi hy vọng tìm người nữa.
Tiểu Liễu thấy hắn ngồi thẫn thờ trong viện, dáng vẻ tơi tả, cô độc.
Ngọc Nhụy dung nhan thanh tú, âm thầm ở bên cạnh hắn, rồi chậm rãi vươn tay, nắm lấy bàn tay hắn.
Nàng kiên định nói:
“Đại gia còn có thiếp.
Thiếp sẽ giống như Tiểu Liễu, mãi mãi ở bên cạnh chàng.”
Môi đỏ răng trắng, ánh mắt long lanh như nước, gương mặt Ngọc Nhụy lúc ấy đúng là khiến người ta thương mến.
Tô Miễn đối diện với nàng, trong đôi mắt đượm buồn kia phản chiếu dáng hình nàng ta.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-23.html.]
Sau đó, họ ôm nhau trong viện.
Ngọc Nhụy ngồi lên người hắn, hôn môi triền miên.
Bàn tay hắn luồn vào lưng eo nàng, nàng đỏ bừng mặt, hơi thở dồn dập.
Đó là sự thân mật mà Tô Miễn chưa từng có với Tiểu Liễu.
Giữa ban ngày ban mặt mà hoan lạc, thật to gan.
Lại còn ngay trước mặt Tiểu Liễu.
Không ai biết rằng, Tiểu Liễu vẫn ở trong nhà.
Ngay trong sân ấy, giữa những chum tương xếp cạnh nhau, cái vại dưa cũ cao hai thước, không mấy ai để ý đến.
Từ sau khi Tiểu Liễu “mất tích”, nhà họ không còn muối tương nữa.
Chiếc vại kia, vô thanh vô tức — cứ như một ngôi mộ nhỏ.
Là phần mộ dành cho Tiểu Liễu và mụ già mắt dê.
Mụ già mắt dê kia, với đôi mắt lồi gớm ghiếc và bộ mặt khô quắt như đầu lâu, dán sát vào người Tiểu Liễu trong chum, lấy tóc trắng quấn chặt lấy nàng.
Tiểu Liễu bị quấn đến mức như một cái kén, không cách nào cử động.
Nàng không hiểu mình sao lại rơi vào trong vại ấy.
Rõ ràng tối hôm đó, trước khi đi ngủ, nàng còn đang ngồi trong phòng cắt hoa dán cửa.
Khi mở mắt ra — mụ già mắt dê đã kề sát mặt nàng.
Rồi thế là ba năm trôi qua.
Từ ban đầu hoảng loạn, ngất xỉu, khóc lóc đến ba năm sau là tuyệt vọng, bình thản và không còn sợ hãi.
Thời gian là thứ rất phức tạp, nó có thể bào mòn tình cảm và lòng yêu thương, nhưng cũng có thể tái tạo nên dũng khí.
Khi nỗi sợ đã trở thành điều hiển nhiên, người ta sẽ lột bỏ lớp da sợ hãi đó, để lộ xương thịt trần trụi, rồi dần chấp nhận việc mình đang nằm nơi vực sâu không đáy.
Không còn tình huống nào tệ hơn được nữa.
Thì cũng chẳng còn gì đáng sợ nữa.
Suốt ba năm, Tiểu Liễu đã hiểu rõ về thân phận mụ già mắt dê.
Tất nhiên là do mụ chủ động để nàng nhìn thấu.
Tóc của mụ quấn lấy nàng, có một lọn chui thẳng vào miệng, quấn chặt lấy ngũ tạng lục phủ nhưng tất cả chỉ là để trao đổi một cuộc giao dịch.
Tiểu Liễu nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên một thôn xóm giữa gió rét và tuyết lạnh, trời đất băng giá.
Người vợ của một hộ nông dân cõng đứa bé quấn trong tã sau lưng, vừa dỗ dành nó, vừa hầm thịt trên bếp lò than.
Lửa trong bếp làm nước dùng sôi trào, bong bóng trắng nổi lên lục bục.
Mùi thịt dê thơm phức, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Không bao lâu, người chồng từ ngoài tuyết trở về.
Ngửi thấy mùi thịt, mặt hắn đen lại, dữ tợn lôi vợ đến bên nồi nước sôi, gằn giọng:
“Ăn đi! Ăn nhiều vào!
Đồ đàn bà lòng lang dạ sói, dám ăn thịt dê hả?!”
Gương mặt người phụ nữ bị bỏng rát, nàng khóc lóc thảm thiết:
"Là đại bá mang thịt đến, trời lạnh, ông bảo chúng ta nấu ăn cho ấm người..."
Người đàn ông buông tay, vẫn gắt gỏng không ngừng, chẳng sợ nóng, bưng nồi thịt dê lên đổ thẳng ra sân.
Đêm khuya vắng lặng, mặt người vợ rát bỏng, vết bỏng khiến nàng trằn trọc không ngủ nổi.
Nàng đắp lại chăn cho đứa trẻ xong, mới phát hiện bên giường chồng trống trơn, cả chiếc chăn quen dùng cũng không còn.
Nghĩ đến dáng vẻ giận dữ ban ngày của chồng, nàng vừa lau nước mắt, vừa tự biện hộ thay cho hắn:
"Bình thường chàng không vậy... chưa bao giờ đánh mình...
Chàng chỉ là… quá yêu thương đàn dê."