Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-06-23 08:07:07
Lượt xem: 110
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
La thị lo cho nàng, nhưng miệng thì vẫn không quên trách Tiểu Liễu:
“Đúng là giỏi giang thật, quyến rũ được công tử Tô gia mà không hề lộ ra nửa lời.”
Tiểu Liễu không vui, liền phản bác:
“Mẹ đừng nói bậy.
Con và công tử ấy trong sáng, nào có chuyện quyến rũ gì.”
La thị trợn mắt, chỉ tay vào trán nàng:
“Hay lắm, giờ có nhà họ Tô chống lưng, nên nói năng cũng cứng cỏi rồi nhỉ!”
Tiểu Liễu im lặng không nói nữa, lát sau cũng phát cáu, quay đầu bước vào phòng.
Nàng biết mình không bằng tỷ, nên cũng chẳng buồn tranh cãi.
Có đạo lý gì, dù nàng nói nát cả miệng, người không muốn nghe thì vẫn sẽ bịt tai.
Từ đó, nàng cũng giống như tỷ, trở nên lặng lẽ trong ngôi nhà này.
Chưa qua ba ngày, La thị đã tự mình nghĩ thông, đến tìm nàng.
Vẫn như mọi khi, mẹ bưng một bát mì vào phòng, hiếm hoi lắm mới chịu xuống nước:
“Con đừng trách mẹ, đúng lúc Tô gia đến cầu hôn lại xảy ra chuyện như vậy với tỷ con.
Nếu mẹ chỉ mừng cho con, tỷ con còn mặt mũi nào sống tiếp?”
“Liễu nhi, con xưa nay luôn hiểu lòng mẹ.
Mẹ biết trước kia có phần không phải với con.
Nhưng con cũng là mẹ sinh ra, chẳng lẽ con còn muốn ghi hận sao?”
Tiểu Liễu vốn rất dễ mềm lòng, mẹ chỉ cần nói vài câu nhẹ nhàng, hoặc nấu cho một bát mì là đủ.
Mắt nàng đỏ hoe, vậy là lại tha thứ.
La thị thở dài một hơi, dịu giọng:
“Mẹ nghĩ thông rồi, dù là con hay Ngọc Thụy, gả được vào nhà quyền quý đều là phúc.
Cha con mất sớm, sau này cũng chỉ còn ba mẹ con ta sống nương tựa mà thôi.”
“Con gả tốt, mẹ và tỷ con cũng được thơm lây.
Về sau tỷ con nào sợ không tìm được nhà tử tế?”
Đây là điều mà La thị mất ba ngày mới nghĩ thông.
Bất kể trong đó quanh co thế nào, Tiểu Liễu cảm thấy ít nhất mẹ cũng có một phần chân tâm với nàng.
Nàng khịt mũi, hơi tủi thân:
“Tỷ con chưa bao giờ lo ế, tỷ đẹp như thế, lại là cô nương có tài nhất thiên hạ.”
La thị nghe vậy bật cười, rồi nói tiếp:
“Mọi người đều bảo công tử Tô gia như thần tiên hạ phàm, giờ đã có người mai mối chính thức rồi, con bảo cậu ấy đến nhà một chuyến đi, mẹ cũng phải gặp mặt xem thế nào.”
La thị đã lên tiếng, Tiểu Liễu bèn ghi nhớ.
Ba hôm sau, Tô Miễn đến tận nhà.
Đại công tử nhà họ Tô, phong lưu hào hoa, phong thái xuất chúng, lại không hề kiêu căng, hiểu lễ biết điều, hoàn toàn cho La thị đủ thể diện.
La thị nhất thời sững người nhìn chằm chằm, rồi mừng rỡ hớn hở tiếp đón.
Lời nói ra, toàn là khen ngợi và vừa lòng với Tô Miễn.
Chỉ là cuối cùng, nhìn sang Tiểu Liễu một cái, lại do dự hỏi:
“Liễu nhi nhà tôi tướng mạo bình thường, lại chẳng học hành gì, không biết công tử coi trọng nó ở điểm nào?”
Tiểu Liễu cúi đầu không nói.
Tô Miễn hơi nhíu mày, chắp tay đáp:
“Dung mạo là trời sinh, nhưng phẩm hạnh và thiện ý thì phải xuất phát từ trong tâm.
Tiểu Liễu không có dung mạo xuất chúng, nhưng với ta điều đó không quan trọng.
Vạn vật thế gian cũng chỉ là hóa tướng, nàng thông minh, ngay thẳng, dũng cảm, làm được những điều nhiều cô gái khác không thể, trong mắt ta, nàng là cô nương tốt nhất.”
“Tô Miễn ta từng gặp hàng vạn người trên đời, nhưng chưa từng thấy ai tốt hơn Tiểu Liễu.
Dẫu trăm hoa đua nở, trong mắt ta chỉ có một người là nàng.”
Một lời nói ra, khiến mắt Tiểu Liễu ướt nhòa, có phần luống cuống.
La thị im lặng, không nói thêm gì.
Ngay lúc đó, trong phòng bỗng có một bóng người lao ra, chạy vụt ra ngoài.
Tiểu Liễu và La thị đều biết, đó là Ngọc Thụy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-21.html.]
Mấy ngày liền nàng nhốt mình trong phòng, bỏ ăn bỏ uống, nước mắt chưa từng ngừng rơi.
Lúc này lại đột ngột chạy ra ngoài, thật khiến người không khỏi lo lắng.
La thị sốt ruột đuổi theo.
Tiểu Liễu cũng kéo tay Tô Miễn, chạy theo sau.
3.
Ngọc Thụy đã nhảy sông.
Con sông đầu thôn nước chảy xiết, khi nàng lao mình xuống, mấy người phụ nữ đang giặt quần áo ở bờ sông còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó là tiếng gào khóc xé ruột của La thị.
Tiểu Liễu sợ đến thét lên một tiếng:
“Tỷ tỷ!”
Đám người bên sông đa phần là phụ nhân, Tô Miễn không nói một lời, lập tức cởi giày, nhảy xuống cứu người.
Khi Ngọc Thụy được cứu lên, đôi mắt nhắm nghiền, tóc dài ướt sũng rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mong manh không nơi nương tựa.
Điều tệ nhất là nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh.
Áo trắng bị nước thấm ướt, dính sát vào người, đường nét cơ thể lộ ra rõ mồn một.
Chân cũng trần, không mang tất giày, một đôi bàn chân trắng ngần cứ thế phơi ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Nàng nằm trong lòng Tô Miễn, vẫn hôn mê bất tỉnh, tay còn níu chặt lấy vạt áo hắn.
Người xung quanh bắt đầu bàn tán râm ran.
Tô Miễn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, toàn thân ướt sũng, môi lạnh tím tái.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tiểu Liễu cởi áo khoác trên người, đắp lên người tỷ tỷ.
Cho đến lúc cả đoàn về đến nhà, Tô Miễn mới có thể rời đi.
Sau sự việc ấy, hắn không ở lại thêm, lập tức lên xe ngựa rời đi.
Trong lòng Tiểu Liễu mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, đêm hôm đó, La thị lại khóc lóc kể lể:
“Chuyện đã thành ra thế này, sau này Thụy nhi còn gả được cho ai?”
Tiểu Liễu im lặng không đáp, đi ra sân sắc thuốc cho tỷ.
Mấy hôm sau, khi Ngọc Thụy đã bình phục, nàng lại lén lút trong nhà treo dây, tính tự vẫn một lần nữa.
La thị ôm chặt lấy nàng, hai mẹ con khóc đến rối bời.
Tối muộn hôm ấy, La thị cuối cùng tìm đến Tiểu Liễu, nắm lấy tay nàng mà van xin:
“Hay là để công tử Tô gia lấy luôn tỷ con đi, nó giờ thành ra thế này, làm sao còn gả được cho ai khác?”
Tiểu Liễu không trả lời, chỉ rút tay về.
La thị tiếp tục khóc:
“Nó là tỷ tỷ con mà, mấy mụ đàn bà trong làng lắm chuyện, chỉ e lời đồn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con bé mất.”
“Liễu nhi, nghe lời mẹ đi.
Người như Tô Miễn, con không giữ được đâu.
Đừng tưởng giờ nó coi trọng con là sẽ mãi như vậy.
Lòng người dễ đổi, ba năm năm năm là đủ, huống hồ nó lại là công tử nhà giàu.”
“Nó thích con thông minh, còn Thụy nhi thì xinh đẹp.
Nếu tỷ muội các con cùng ở bên hắn, chăm sóc lẫn nhau, thì giữ chân một người đàn ông đâu có gì khó?”
Dù La thị nói bao nhiêu, Tiểu Liễu vẫn cúi đầu, không thèm đoái hoài.
Cuối cùng, La thị nổi nóng, mắng như tát nước vào mặt:
“Sao con lại nhẫn tâm đến thế!
Nói mãi mà không chịu gật đầu.
Tỷ con thương con thế cơ mà, từ nhỏ đến lớn luôn nhường nhịn con, vậy mà con không có lấy chút lương tâm! Muốn dồn nó vào chỗ c.h.ế.t sao!”
Tiểu Liễu cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn bà bằng ánh mắt lạnh lùng:
“Chửi xong chưa?”
La thị chưa từng thấy nàng với sắc mặt như vậy, nghẹn họng, sau đó lại ôm tay nàng khóc:
“Liễu nhi, coi như mẹ van con, đừng tàn nhẫn vậy nữa.
Cùng lắm thì để tỷ con làm thiếp là được.”
“Không phải tỷ không chịu làm thiếp à?”
“Nhưng công tử Tô gia thì khác!
Nó là em ruột con, lẽ nào lại bạc đãi tỷ con được?
Tỷ con đồng ý rồi, mẹ hỏi rồi, nó bằng lòng rồi mà!”