Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-06-23 08:06:14
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Tô Miễn đến tìm Tiểu Liễu, tuy La thị không có nhà nhưng đã nghe người trong thôn kháo nhau.
Lúc bà hỏi đến, chính Tiểu Liễu cũng không hiểu sao mình lại buột miệng nói dối — rằng đó là một thương gia giàu có trong thành, đến bàn chuyện làm ăn, muốn mua tương nhà họ.
La thị nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng.
Bà và Ngọc Thụy vừa hay lên huyện thành, cũng tình cờ gặp lại vị Vương công tử nọ.
1.
Vương công tử xem ra thật lòng với Ngọc Thụy. Chỉ là vẻ mặt thoáng lúng túng, nói mẫu thân gần đây thân thể không khỏe, việc đến tận cửa cầu thân đành phải trì hoãn đôi chút.
Hắn bảo Ngọc Thụy cứ tin tưởng, nhất định sẽ không phụ lòng nàng.
Ngọc Thụy tin thật.
Trên đường về nhà tâm trạng rất tốt, còn ghé hiệu vải may một bộ áo mới.
Đến cuối năm, cuối cùng cũng có bà mai từ thành đến, mang theo sính lễ tới cửa.
Nhà quyền quý khi đến nạp thái rất cầu kỳ, lần này có đến bảy người, mang theo chim nhạn làm lễ vật, rượu Lưu Hà, bánh trà nhân đậu, vải vóc gấm lụa đủ cả.
La thị mừng rỡ như mở cờ, mở toang cổng viện, còn đốt pháo, hớn hở gọi hàng xóm đến xem náo nhiệt.
Bao năm qua bà bị không ít phụ nữ trong thôn dèm pha xa lánh, nay được dịp ngẩng cao đầu.
Ngọc Thụy trang điểm nhẹ, mặt hoa da phấn, tai đeo khuyên ngọc, đặc biệt thay chiếc áo váy tay thêu sắc sảo, cổ trắng như tuyết.
Nàng tay cầm khăn lụa, đối mặt với lời khen của bà mai, ngượng ngùng cúi đầu e lệ.
Tiểu Liễu đứng bên cạnh, bận rộn rót trà cho bà mai, chợt nghe bà ấy tươi cười hớn hở nói:
“Cô nương họ Tào đây đẹp như tiên giáng trần, bảo sao lọt được vào mắt đại gia nhà chúng tôi.
Ban đầu vốn định sau Tết mới đến cầu thân, chẳng hiểu sao đại gia hôm trước đã bảo chúng tôi đến luôn rồi.”
Một tiếng “đại gia” kia, La thị và Ngọc Thụy chưa phát giác gì, nhưng Tiểu Liễu đã khựng lại.
Nàng nhớ lần trước đến thành giao tương.
Tô Miễn là đại gia nhà họ Tô, quán xuyến mọi việc trong phủ, ngày thường bận rộn vô cùng, kỳ thực chẳng dễ gặp được mỗi lần nàng lên thành.
Lần đó hai người hẹn nhau, đợi sang xuân mới chính thức sai người mang sính lễ đến Tào gia cầu thân.
Nhưng lần gặp sau đó ở Tụ Hương Lâu, hai người còn chưa kịp trò chuyện gì nhiều thì Tô Miễn đã bị gọi đi.
Tiểu Liễu khi ấy có chút luyến tiếc.
Tô Miễn cũng không nỡ rời nàng, ôm nàng vào lòng trầm giọng nói:
“Sớm cưới nàng về nhà, nàng sẽ không còn phải cực nhọc như thế nữa, ta cũng được thường xuyên trông thấy nàng.”
Lần đầu nảy nở tình cảm, Tiểu Liễu gặp được một người như Tô Miễn, quả thực khó mà không động lòng.
Hắn luôn không nỡ để nàng vất vả, nhưng cũng không ngăn được nàng tiếp tục bán tương, đành rút ngân phiếu đưa nàng.
Tiểu Liễu nói hai người chưa thành thân, nên không nhận.
Thế là hắn nghĩ đủ cách nâng giá tương, bảo các chưởng quầy trong hệ thống tửu lâu nhà họ Tô mua cho bằng được.
Nhờ vậy, chẳng mấy chốc nàng đã tích cóp được một khoản bạc.
Giờ phút này, nghe bà mai nhắc đến hai chữ “đại gia”, nàng thấy trong lòng có điều gì bất ổn, liền buột miệng hỏi:
“Vị đại gia kia là nhà nào vậy ạ?”
Bà mai cười khanh khách:
“Cô nương hỏi lạ, đương nhiên là đại gia phủ họ Tô bên hồ Dương Liễu phía đông thành rồi còn gì.”
Vừa nghe xong, mặt mày La thị và Ngọc Thụy lộ vẻ nghi hoặc.
Bà mai kia lại tỏ ra đắc ý, không tiếc lời tán tụng nhà họ Tô, nói đại gia đúng là nhân trung long phượng, tài hoa hơn người, dung mạo chẳng kém Phan An.
Càng nghe, La thị và Ngọc Thụy càng kích động.
Ngọc Thụy lấy khăn che ngực, mặt đỏ bừng, suýt nữa đứng không vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-20.html.]
Dân quê ai mà chưa từng nghe đại danh nhà họ Tô?
Trong tình cảnh ấy, tuy có phần không hợp thời, nhưng Tiểu Liễu vẫn khẽ lên tiếng hỏi:
“Vậy đại gia nhà họ Tô muốn cưới, có phải là cô nương Tiểu Liễu họ Tào?”
Lời vừa dứt, La thị và Ngọc Thụy đều sững lại.
La thị cau mày, khó tin nhìn nàng:
“Con điên rồi sao?
Người ta tất nhiên là coi trọng tỷ con, con lại dám nhận vơ vào mình?”
Ngọc Thụy cầm khăn che miệng, má vẫn ửng hồng, dịu giọng trách yêu một tiếng “Tiểu Liễu”, rồi bất chợt bật cười thành tiếng.
Bà mai kia tinh mắt, thấy không khí lạ lạ, liền đứng lên hỏi lại:
“Đại gia nhà chúng tôi là muốn cưới cô nương họ Tào tên Tiểu Liễu, vậy rốt cuộc là ai trong hai người?”
Vốn tưởng Ngọc Thụy xinh đẹp là Tiểu Liễu, ai ngờ không phải, bà mai đổi sắc mặt rất nhanh, bỏ mặc Ngọc Thụy đứng bên, quay sang kéo tay Tiểu Liễu hỏi liên tục:
“Cô nương là Tiểu Liễu?
Có mang theo tín vật gì đại gia để lại không?”
Tiểu Liễu im lặng chốc lát, rồi lấy miếng ngọc bội Tô Miễn từng tặng ra khỏi n.g.ự.c áo.
Bà mai thở phào nhẹ nhõm, thái độ càng thêm thân thiết:
“Đúng rồi, chính là tín vật của đại gia nhà ta.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chúc mừng cô nương, hỷ sự đến rồi!”
2.
Tiểu Liễu vẫn còn nhớ, thuở nhỏ mẹ không thương nàng, mỗi lần nghiêm khắc trách mắng nàng, tỷ tỷ đều đứng ra can ngăn.
Tỷ tỷ bảy tuổi đã văn hay chữ tốt, từng nói một câu:
“Tiểu Liễu là chim tiểu tước làm tổ giữa rừng, chuột chũi cúi đầu uống nước, sao lại không dung nổi nó?”
Hồi đó nàng còn nhỏ, nghe không hiểu.
Mãi sau này, mới dần dần hiểu ra:
Chim tiểu tước làm tổ trong rừng, chỉ cần một cành cây; chuột chũi uống nước, chỉ cần no bụng là đủ.
Còn nàng trong căn nhà này, cũng chỉ là con chim, con chuột kia mà thôi.
Chim chỉ cần một nhành, chuột dù có rách bụng cũng chỉ uống vài giọt nước.
Dẫu giờ nàng có thể dùng đôi tay mình nuôi sống cả nhà, thì trong mắt mẹ và tỷ tỷ, nàng vẫn chỉ là loài chim hay loài chuột ấy.
Nhưng từ ngày Tô gia đến cửa cầu hôn, tất cả đã thay đổi.
Ánh nhìn của La thị dành cho nàng, đầy kinh ngạc và phức tạp.
Còn Ngọc Thụy lại trở thành trò cười trong miệng người làng.
Tâm khí nàng xưa nay cao ngạo, hôm đó liền cầm khăn, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Tối muộn, Tiểu Liễu và mẹ lo lắng không yên, nàng mới trở về trong dáng vẻ hồn bay phách lạc.
Thì ra nàng đã một mình đến huyện thành, đi tìm Vương công tử kia.
Mẫu thân của Vương công tử vốn chẳng hề bệnh, chỉ là xem thường xuất thân của Ngọc Thụy.
Vương công tử không thuyết phục được mẫu thân, nhưng hắn lại thật sự có tình ý với Ngọc Thụy.
Biết nàng nhất định không chịu làm thiếp, hắn vậy mà hỏi nàng có chịu cùng hắn bỏ trốn hay không.
Không cưới hỏi đường hoàng, mà tự ý bỏ đi với nhau — với nữ tử mà nói, đó là bỏ trốn tư tình, đi theo đàn ông một cách không chính danh, thiên hạ sẽ mắng là mất nết.
Ngọc Thụy nghiến răng, tát hắn một cái.
Về đến nhà, nàng nhào vào lòng mẹ khóc một trận nức nở.
Từ đó về sau, nàng như biến thành người khác, lặng lẽ, ít nói, ngay cả cửa cũng không muốn bước ra.