Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 19
Cập nhật lúc: 2025-06-23 08:04:20
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9.
Đã lâu rồi Tiểu Liễu chưa lên huyện.
Nàng có điều phiền muộn, mà Ngọc Nhụy cũng chẳng khá hơn.
Vị Vương công tử kia mãi không đến cầu thân, vậy mà La thị đã đi khắp nơi khoe khoang, khiến cả làng đều biết chuyện.
Người trong thôn vốn sẵn thích hóng chuyện, giờ chỉ chờ xem nhà họ bị bẽ mặt.
Nửa tháng trôi qua, đến La thị cũng ngồi không yên, chẳng buồn mang tương ra chợ bán, thuê luôn một cỗ xe ngựa, nói muốn đưa Ngọc Nhụy vào huyện dò la tình hình.
Tiểu Liễu cảm thấy không ổn, bèn nói với mẹ:
“Hai người họ mới chỉ gặp nhau một lần.
Vị công tử ấy nói sẽ tới nhà cầu thân, biết đâu chỉ là nói cho vui miệng thôi.”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Ngọc Nhụy lập tức thay đổi, không vui:
“Muội nói bậy gì thế!
Vương công tử đã tặng tỷ tua quạt, đó là tín vật định tình!”
Thật ra trên trấn có không ít người thích Ngọc Nhụy:
Có con trai của Ngô lang trung, có cháu trai của Trinh Tam Nương bán trà, còn có một thầy giáo trẻ dạy tư thục.
Tuy điều kiện không bằng con cháu nhà giàu trên huyện, nhưng cũng có người phẩm hạnh đoan chính.
Chỉ tiếc, Ngọc Nhụy tự kiêu, chẳng thèm để mắt đến ai.
La thị cũng tiếp lời:
“Mấy cái hạng nghèo rớt mồng tơi đó, làm sao xứng với chị con?”
Ngọc Nhụy không hề hay biết, Tiểu Liễu từng rất đỗi ngưỡng mộ nàng.
Trước kia, nàng từng nghĩ đến chuyện lấy Hoàng Nhị Cẩu.
Nhị Cẩu bán cá, nàng làm tương, hai người đồng lòng mở một xưởng ủ rượu ủ tương, ngày tháng về sau sẽ càng ngày càng khấm khá.
Tiếc thay, Nhị Cẩu lại chẳng màng tới nàng.
Giờ đây, Tiểu Liễu lại có một nỗi phiền muộn mới.
Nhị Cẩu không thèm để ý tới nàng, vậy mà vị đại công tử tuấn tú nức tiếng thành Đông kia lại để ý đến nàng.
Hôm đó nàng hoảng loạn bỏ chạy, chẳng dám nghĩ nhiều.
Giờ nghĩ lại, tim vẫn đập thình thịch, má đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên trong đời Tiểu Liễu được người ta tỏ tình.
Mà người ấy lại là Tô Miễn, khiến lòng nàng hoang mang, thấp thỏm không yên.
Thật trùng hợp, đúng ngày mẹ và tỷ lên huyện dò tin tức, nàng đang ở nhà muối tương thì nghe thấy có tiếng người gọi ngoài cổng.
Vội chạy ra mở cửa, vừa hay thấy một tiểu đồng áo xanh, phía sau là một vị công tử phong lưu tuấn tú.
Trước cổng dừng sẵn một chiếc xe ngựa sang trọng.
Hai tay nàng còn dính đầy nguyên liệu làm tương, nhìn thấy người trước mặt là Tô Miễn, bỗng không biết làm gì.
Tô Miễn mặc áo gấm chỉnh tề, khẽ ngước mắt, tư thế ung dung, vẻ ngoài như bước ra từ tranh vẽ.
Hắn giơ quạt vàng khẽ gõ đầu nàng, cười trêu:
“Sao thế? Không hoan nghênh ta à?”
Tiểu đồng đứng ngoài cửa.
Chưa kịp đợi Tiểu Liễu nói gì, Tô Miễn đã thong thả bước vào sân.
Ánh mắt đảo quanh bốn phía, hắn tặc lưỡi:
“Tiểu Liễu, muội sống ở nơi như thế này à?”
Tiểu Liễu đi phía sau, cúi đầu đáp nhỏ:
“Vâng, đây là nhà muội.”
Tô Miễn đột ngột dừng lại, nàng không kịp né, đầu húc ngay vào lưng hắn.
Tô Miễn bật cười, đưa tay đỡ vai nàng:
“Cẩn thận chứ, chân ta mới khỏi, đứng còn chưa vững.”
Tiểu Liễu đỏ mặt, nhìn hai tay dính đầy tương, nói với hắn:
“Muội đi rửa tay đã.”
Tô Miễn cài quạt sau lưng, xắn tay áo lên:
“Để ta giúp.”
“Hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-19.html.]
“Hả gì mà hả, ta giúp muội lấy nước.”
Trong sân có một chum nước lớn, Tô đại công tử tự tay tìm lấy một cái thau, ra dáng múc được nửa chậu nước.
Trời lạnh, tay Tiểu Liễu đã đỏ ửng vì buốt giá, nước trong thau cũng lạnh như cắt.
Nàng vừa rửa sạch phần tương dính trên tay, Tô Miễn đã rút ra một chiếc khăn tay từ trong áo, cẩn thận lau khô từng ngón tay cho nàng.
Lau xong, hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, xoa xoa liên tục rồi đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm.
Ban đầu nàng chỉ liếc nhìn hắn một cái, không ngờ vừa chạm mắt, toàn thân liền nổi da gà.
Đôi mắt sâu thẳm của Tô Miễn ánh lên vẻ xót xa dịu dàng, hắn đặt đôi tay lạnh cóng của nàng vào n.g.ự.c mình, luồn cả vào lớp áo trong để sưởi ấm.
Tư thế ấy, chẳng khác nào đang ôm nàng trong lòng.
Tô Miễn cao lớn hơn nàng nhiều, mặt nàng tựa vào n.g.ự.c hắn, được thân nhiệt hắn bao bọc.
Đầu mũi còn phảng phất hương xạ thơm mát dễ chịu từ người hắn.
Tiểu Liễu định vùng ra, nhưng Tô Miễn đã đưa tay giữ chặt nàng lại.
Giọng hắn trầm thấp, buông bên tai nàng, khàn khàn mà oán trách:
“Thật sự không thích ta sao?
Từ ngày được muội cứu về, ta không ngày nào ngừng nghĩ đến muội, đầu óc toàn là hình bóng muội.
Tiểu nha đầu ngốc, muội mãi không đến tìm ta, có biết ta sốt ruột đến nhường nào không?”
“Ta biết nói thế này có vẻ đột ngột, nhưng ta thật lòng thích muội, muốn ở bên muội.
Chúng ta là người có ơn cứu mạng, là kết giao sinh tử.
Vậy nên muội đừng nghi ngờ tâm ý của ta.
Ta thật lòng, không phải nói đùa.
Đừng trốn ta nữa, cũng đừng giả vờ không thấy ta, được không?”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Lời của Tô Miễn chất chứa chân thành, nhưng Tiểu Liễu vẫn im lặng, chỉ dụi đầu trong n.g.ự.c hắn, một lúc lâu mới lí nhí:
“Muội… chỉ là một con bé bán tương thôi.”
“Nhà ta có nhiều tửu lâu như thế, sau này muội là bà chủ, lo gì không bán được tương?”
“Nhưng muội không xinh.”
“Ờ, gái đẹp ta gặp nhiều rồi, cũng chỉ là một cái mũi hai con mắt, nhìn nhiều hóa ra chẳng có gì đặc biệt.”
Tô Miễn nói tỉnh bơ.
Một lát sau, Tiểu Liễu nhỏ giọng:
“Vậy để muội suy nghĩ đã.”
“Vậy muội định nghĩ bao lâu?
Nhớ là phải đúng hẹn đến thành giao hàng đấy.
Muội không đến, ta không thấy muội, sẽ nhớ đến phát điên mất.”
“Nói mấy câu ấy, huynh không biết xấu hổ à?”
“Ta xấu hổ gì?
Chúng ta nhìn cũng nhìn rồi, ôm cũng ôm rồi, ta nhớ muội cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Huynh… huynh đừng nói bừa!
Hôm đó ta nhắm tịt mắt lại rồi, có thấy gì đâu!”
Tiểu Liễu nghe hắn lại nhắc đến chuyện cũ thì luống cuống, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Tô Miễn “ồ” một tiếng, cười gian:
“Vậy là muội… tiếc à?”
“Không có!”
Tiểu Liễu vội vàng phủ nhận, sợ hắn hiểu lầm mình là hạng con gái hư hỏng.
Nhưng chạm phải ánh mắt giễu cợt của hắn, nàng bỗng chột dạ, nhận ra hắn cố ý chọc nàng.
Thế là nàng lập tức lật giọng, hừ một tiếng:
“Có tiếc chứ.
Tiếc là không được thấy Tô đại công tử rên rỉ thảm thương, khóc lóc đòi chết, kêu đau quá, cho ta một đao đi: ‘ôi ta đau lắm, ta đau lắm, cho ta c.h.ế.t luôn đi…’”
“Câm miệng, tiểu nha đầu ngốc!”
Tô đại công tử ngọc thụ lâm phong của phủ Tô, cuối cùng cũng nổi giận, giơ tay bịt miệng nàng lại:
“Chừa chút mặt mũi cho tướng công của muội, đừng để người ta nghe thấy!”