Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-06-23 08:01:24
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tháng tiếp theo, Tiểu Liễu ngoan ngoãn ở nhà làm tương.

La thị chẳng biết vì sao lại thay đổi, chịu giúp nàng một tay.

 

Từng là một phụ nhân quý phái ghét mùi tương thối, nay lại dần thay da đổi thịt.

Đôi tay trắng ngần năm nào giờ đã thô ráp, chai sần.

Phấn son cũng ít dùng, vì làn da không còn như trước, đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn.

 

Chỉ có miệng lưỡi là lợi hại hơn trước nhiều, nói không dứt, hay rầy la, mắng người như cơm bữa.

“Nhìn con ngu chưa kìa, hóa trang làm tiểu nhị thì được gì? 

Dù sao mặt mũi cũng chẳng ra làm sao, chi bằng bôi mấy cái nhọt lên, nói mình mắc đậu mùa, xem đứa nào dám cướp con lên núi!”

 

“Giống cha con ấy, giữa đường mà gặp, đừng nói thổ phỉ, đến ma còn sợ mà tránh!”

 

Nghe vậy, Tiểu Liễu không nhịn được phản bác:

“Cha đâu có xấu đến thế!”

 

La thị khựng lại một chút, rồi túm tai nàng:

“Giỏi rồi ha, giờ dám cãi mẹ nữa cơ đấy!”

 

“A đau đau… Mẹ, buông tay đi mà…”

 

Ngọc Nhụy ngồi bên cạnh đang ngâm dưa muối, tay cầm một chiếc lò sưởi nhỏ, ngón tay trắng nõn.

Nàng không nhịn được bèn phụng phịu:

“Mẹ à, trời lạnh thế này đừng kéo tai Tiểu Liễu nữa, rách tai thì sao…”

 

7.

Vào ngày lễ Lạp, La thị dẫn theo Tiểu Liễu và Ngọc Nhụy vào thành.

Hôm đó, chùa Thiện Hóa trong huyện phát cháo thiện, còn tổ chức hội chùa.

 

Chùa Thiện Hóa vốn nổi tiếng linh thiêng, từ dân thường cho đến tiểu thư nhà quyền quý đều nô nức kéo đến, xếp hàng ăn cháo, dâng hương cúng Phật.

Không ít tài tử giai nhân cũng tụ họp ven hồ Dương Liễu tổ chức thi thơ, đối câu.

Đây chính là cơ hội để Ngọc Nhụy tiếp xúc với các công tử nhà giàu.

 

Vì vậy nàng dậy rất sớm để trang điểm, còn cài cây trâm đắt nhất của mình.

Tiểu Liễu cũng bị bắt phải ăn mặc gọn gàng, nàng mặc một bộ váy vải gai cũ, khoác thêm áo bông màu vàng nhạt.

Nhiệm vụ của nàng là làm nền cho Ngọc Nhụy, giả làm nha hoàn đi theo.

 

La thị còn lần đầu tiên phá lệ, thuê hẳn một chiếc xe ngựa.

Tiểu Liễu trong lòng bất an, suốt dọc đường cứ khuyên nhủ mẹ và tỷ:

“Lừa người đâu có hay ho gì, tỷ tỷ vốn đã xinh đẹp, hà tất phải giả mạo thân phận?”

 

Ngọc Nhụy đang vén rèm xe nhìn ra ngoài, chẳng buồn đáp lời.

La thị liền vỗ đầu nàng một cái, gắt:

“Cái gì mà giả mạo? 

Hồi cha con còn sống, tỷ con chính là tiểu thư được nuông chiều trong nhà, bên cạnh luôn có Xuân Hạnh hầu hạ.”

 

“Lần này mà gặp được mối tốt, ta sẽ ráng gom góp ít tiền, mua thêm nha hoàn hồi môn cho tỷ con. 

Nó mà gả được vào nhà khá, thì sau này nhà ta mới mong sống dễ thở.”

 

Cái kiểu tính toán này, La thị đã quen cả đời rồi. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tiểu Liễu biết có nói gì cũng vô ích, chỉ còn cách im lặng.

 

Vì chùa phát cháo nên người đổ về rất đông, ngựa xe tấp nập, chen chúc đến mức khó mà nhúc nhích nổi.

Trước cổng chùa, từng tiểu thư khuê các trên xe ngựa lần lượt bước xuống, đội nón che mặt, dáng đi uyển chuyển.

 

La thị đi vào dâng hương.

Ngọc Nhụy được Tiểu Liễu dìu xuống xe, rồi thướt tha rảo bước tới bờ hồ Dương Liễu.

 

Mười dặm Trường Đình, vốn là chỗ người qua đường nghỉ chân, giờ đây tụ họp rất đông thanh niên yêu thư họa.

Mọi người ngồi quanh lò sưởi, bàn chuyện thơ phú, thư họa, cùng nhau pha trà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-17.html.]

Ngọc Nhụy nhanh chóng hòa vào trong đó, bước đi thướt tha, mỉm cười giao lưu.

Tiểu Liễu đứng ngoài đình, chen chúc với một đám nha hoàn sai vặt, chán đến mức giậm chân vì lạnh.

 

Phủ đệ có mái ngói uốn lượn phía không xa kia, chính là tòa phủ lớn của nhà họ Tô.

Tiểu Liễu nghe nhóm nha hoàn rì rầm bàn tán:

Nghe nói gần đây đại công tử nhà họ Tô bị thổ phỉ bắt cóc, mà kẻ đứng sau lại chính là nhị công tử của họ.

 

Vị đại công tử ấy là ai chứ? 

Phụ thân là phú thương nổi tiếng trong vùng, mẫu thân tuy mất sớm, nhưng cậu ruột lại là quan phủ Doanh Châu.

Vụ bắt cóc lần này không qua nha môn huyện, mà được trực tiếp giao cho phủ Doanh Châu xử lý.

Nhị công tử đã bị bắt giam. 

Đám thổ phỉ ở núi Bạch Đầu cũng bị tiêu diệt tận gốc.

Quá trình giải cứu nghe đâu vô cùng mạo hiểm, tất cả nhờ vào bản đồ địa hình trong sơn trại mà đại công tử vẽ lại.

 

Tiểu Liễu nghe mà say mê, nghĩ đến cô gái bị bắt trong sơn trại cũng đã được cứu, nỗi bức bối trong lòng nàng cuối cùng cũng tan biến.

Ấn tượng của nàng về Tô Miễn lại càng thêm tốt.

 

Nhóm nha hoàn kia cũng rất khâm phục phẩm hạnh của đại công tử, giọng nói đầy ngưỡng mộ.

Một cô gái xinh xắn trong số đó thì thầm:

“Giờ lão gia nhà họ Tô đã mất, cả phủ lớn giờ chỉ còn mình đại công tử làm chủ. 

Đã tài giỏi lại phong độ như thế, không biết tiểu thư nhà ai mới có phúc được chàng để mắt tới…”

 

“Chẳng phải tiểu thư nhà ngươi là con gái huyện thừa sao, nghe nói lão gia nhà ngươi định gả cô ấy cho cậu ta đấy?”

 

“Suỵt, nhỏ thôi! 

Nếu đại công tử thật lòng muốn lấy tiểu thư nhà ta, thì còn cần gì phải ra đây thi thố với ai? 

Giữa trời đông này, lạnh đến mức nước mũi chảy không ngừng…”

 

 

Tiểu Liễu đợi Ngọc Nhụy mãi, nhìn thấy tỷ mình đang trò chuyện vui vẻ với một công tử nhà giàu, trong lòng chợt ngột ngạt, bèn lặng lẽ rời khỏi đình, hướng về phía phủ họ Tô.

Mấy ngày nữa, mẻ tương của nàng sẽ chín.

Tô Miễn đã hứa, hắn sẽ mua.

 

Ven hồ Dương Liễu, rẽ qua một con hẻm nhỏ, chính là cửa sau phủ họ Tô.

Lần trước tìm quản sự Trần Khánh, nàng cũng tới từ cổng này.

Lần này đã quen đường, Tiểu Liễu bèn trình bày ý định, yêu cầu được gặp Trần Khánh.

 

Quản sự Trần vội vã ra ngoài, vừa thấy nàng đã mừng rỡ:

“Ôi cô nương, cuối cùng cũng đến! 

Đại gia nhà tôi trông ngóng cô suốt cả tháng rồi, suýt nữa thì gửi đơn lên nha môn tìm người đấy. 

Mau mau vào đi!”

 

Tiểu Liễu không định vào.

Ngọc Nhụy vẫn đang ở Trường Đình, nàng không có nhiều thời gian, chỉ ghé qua nhắn một câu.

“Ta còn có việc, không thể vào trong. 

Phiền quản sự chuyển lời đến công tử Tô rằng, mười ngày nữa, ta sẽ chờ ở Tụ Hương Lầu trong thành.”

 

Nói rồi, nàng quay người định rời đi.

Trần Khánh vội đuổi theo, liên tục nói:

“Đừng đi vội, cô nương đừng đi! 

Ít nhất cũng để tôi thông báo một tiếng, đợi có lời từ đại gia, rồi hẵng đi cũng chưa muộn!”

 

Tiểu Liễu dừng chân, quay lại nói:

“Vậy ông mau đi đi.”

 

Trần Khánh “dạ” một tiếng, hấp tấp chạy vào trong phủ.

 

Đợi một hồi lâu vẫn không thấy ai ra, Tiểu Liễu ngồi xổm trước cổng phủ, nhìn trước ngó sau. 

Chờ mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, sợ Ngọc Nhụy đợi lâu sốt ruột, nàng bèn vỗ vỗ mông, đứng dậy rời đi.

 

 

Loading...