Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-06-23 08:00:44
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Tiểu Liễu cố gắng lôi Tô Miễn đến chỗ một tảng đá lớn chắn gió, lúc này mới phát hiện hắn đã ngất đi vì đau.

Nàng mệt đến rã rời, ngồi bệt xuống đất, thở dốc từng nhịp.

 

Lúc ấy đã gần giờ Dần, chừng một hai canh giờ nữa, trời sẽ bắt đầu hửng sáng.

Mệt quá, nàng định chợp mắt một lát.

 

Trong núi về đêm sương lạnh như băng, chẳng bao lâu sau, nàng đã run cầm cập mà tỉnh dậy.

Sờ tay Tô Miễn, lại thấy ấm hơn cả tay mình.

Tiểu Liễu không nghĩ nhiều, chui thẳng vào lòng hắn, kéo cánh tay hắn đặt lên người mình.

 

Ban đầu vẫn còn rét run, nhưng chẳng biết từ lúc nào, nàng đã thiếp đi trong hơi ấm ấy.

Khi mơ màng tỉnh lại, vừa ngẩng đầu thì đập vào mắt là ánh nhìn của Tô Miễn.

 

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng, siết chặt trong lòng.

Ánh mắt Tô Miễn sâu thẳm, ánh lên vẻ tỉnh táo. 

Hắn rõ ràng đã khôi phục tinh thần.

Có lẽ chân đau đến tê dại rồi, hắn không còn cảm giác nữa.

 

Cái người đêm qua còn rên rỉ khóc lóc, mồ hôi đầm đìa, giờ đây đã lấy lại phong thái quý công tử điềm đạm.

Lồng n.g.ự.c hắn áp vào mặt Tiểu Liễu, không chỉ ấm mà còn phập phồng đều đặn, tiếng tim đập mạnh mẽ vang lên rõ mồn một.

 

Tiểu Liễu không nhìn hắn nữa, bình tĩnh xoay mặt sang chỗ khác.

Hắn vươn tay, đỡ mặt nàng xoay lại.

 

Nàng lại quay đi.

Hắn tiếp tục kéo về.

 

Cứ như vậy mấy lần, Tiểu Liễu trừng mắt nhìn hắn:

“Huynh làm gì đấy?”

 

Khóe môi Tô Miễn thấp thoáng nụ cười, mắt nhìn nàng nghiêm túc không chớp, giọng khàn khàn thốt lên:

“Đẹp lắm.”

 

Nếu nói mấy lời khác, có khi Tiểu Liễu còn tin.

Chứ từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai khen nàng đẹp cả.

 

Nàng không hề thấy được, đôi tai Tô Miễn lúc này đã đỏ bừng, chỉ chau mày đứng dậy.

“Đừng đùa kiểu đó.” – nàng lạnh giọng nói.

 

Tô Miễn ngẩng đầu, định nói gì đó, nhưng nàng đã rút từ trong n.g.ự.c ra một chiếc bánh bao bẹp dúm, còn mang theo chút hơi ấm cơ thể.

Tiểu Liễu bẻ đôi, chia cho hắn một nửa.

 

“Ăn tạm chút đi. 

Chân huynh không đi nổi nữa, ta cũng chẳng còn sức cõng. 

Chút nữa huynh tự tìm chỗ trốn, ta sẽ men theo đường núi ra huyện, đến nha môn đánh trống cầu cứu.”

 

Nàng vừa nói vừa sắp xếp đâu ra đó, khiến Tô Miễn không khỏi lo lắng, do dự nói:

“Nguy hiểm lắm… 

Nếu muội gặp bọn cướp trong rừng—”

 

“Thì cũng đành chịu thôi. 

Nếu bị bắt, ta sẽ không khai ra chỗ huynh, nhưng huynh cũng sẽ không sống được. 

Tốt nhất chuẩn bị tâm lý bị c.h.ế.t đói đi là vừa.”

 

Tiểu Liễu ra vẻ dửng dưng, cười nhếch môi:

“Dù gì cũng là mạng nhặt về, ta đã cố hết sức rồi, chẳng thẹn với lòng, nên chẳng có gì phải sợ.”

 

Nghe nàng nói vậy, Tô Miễn chợt nói:

“Nhóc câm à, ta cũng không sợ.”

 

“Ừ, ta biết huynh không sợ. 

Tối qua đau đến mức đòi ta cho huynh một dao, hùng hồn lắm.” – Tiểu Liễu không nhịn được bật cười.

 

Tô Miễn hơi ngượng, ho khẽ một tiếng rồi đổi đề tài:

“Nếu muội không muốn đến nha môn, thì cứ đến phủ họ Tô tìm một người tên là Trần Khánh, là quản sự của ta. 

Đưa cho ông ấy miếng ngọc ta từng đưa, ông ấy sẽ đưa người đến cứu ta.”

 

Tiểu Liễu thoáng ngạc nhiên nhìn hắn.

Quả thật, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng chẳng muốn đến nha môn.

Một khi náo động đến quan phủ, tin tức sẽ lan truyền khắp nơi.

Bọn thổ phỉ chưa chắc bị bắt hết, mà trong thành thể nào cũng có tai mắt của chúng, mai sau e rằng sẽ bị trả thù.

 

Tô Miễn hẳn cũng đoán được điều này, nên mới dặn thêm:

“Nếu tới nhà họ Tô, tuyệt đối đừng để đụng mặt nhị đệ ta. 

Hắn có dính líu với bọn cướp.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-16.html.]

Tiểu Liễu gật đầu:

“Ta biết. Yên tâm đi.”

 

Khi nàng rời đi, trời đã sáng rõ.

Ánh nắng sớm chiếu xuống rừng núi, tiếng chim hót líu lo, tiếng suối róc rách vang vọng.

Ánh mắt Tô Miễn vẫn luôn dõi theo nàng.

 

Hắn không kìm được, gọi với theo:

“Nhóc câm, muội tên là gì?”

 

“Chờ chúng ta đều sống sót rồi, huynh sẽ biết.”

 

Tiểu Liễu không trả lời ngay, chỉ quay đầu lại nhìn hắn một cái:

“Tô công tử, huynh nói nhà huynh giàu có bạc vạn, tiêu tiền như nước. 

Vậy đến lúc đó, ta nhờ huynh một chuyện, huynh sẽ đồng ý chứ?”

 

“Đồng ý. Muội muốn gì, hoặc muốn ta làm gì ta đều sẽ làm.”

Tô Miễn không hề do dự, gật đầu chắc chắn.

 

Tiểu Liễu yên tâm, nở nụ cười, xoay người rảo bước rời đi.

Cho đến khi bóng nàng khuất hẳn trong rừng, Tô Miễn vẫn ngơ ngẩn nhìn theo, mãi chưa thể hoàn hồn.

 

6.

Thoát khỏi rừng núi, đương nhiên không hề dễ dàng.

Tiểu Liễu vừa đi vừa thận trọng.

 Nàng cởi bỏ chiếc áo tiểu nhị, tháo giày, sau đó nhăn mặt giật tung tóc, làm rối bù xù.

Rồi nàng cài đầy cỏ dại và hoa rừng lên đầu, bôi bùn lên mặt, đi chân trần, biến mình thành một cô thôn nữ ngớ ngẩn điên điên khùng khùng.

 

Nàng lần theo lối mòn men ra cánh đồng hoang từng được khai khẩn giữa sườn núi.

Nửa đường thật sự gặp phải vài tên thổ phỉ đang lục soát rừng.

Chưa đợi chúng phản ứng, nàng đã nhào tới trước, miệng la hét điên cuồng:

“Cha ơi! Mẹ ơi! Con đói rồi! 

Con muốn ăn trứng! Cho con trứng! Con muốn ăn trứng cơ!”

 

Một tên bị nàng lắc như điên, lập tức đá văng nàng ra xa:

“Cút!”

 

Tiểu Liễu ngã lăn ra đất, vẻ mặt sợ hãi nhìn chúng, rồi cắm đầu chạy.

Sau đó, nàng gặp một ông lão dậy sớm ra đồng làm việc.

Được ông giúp đỡ, nàng thay sang bộ đồ thôn phụ, đi giày rơm, rửa sạch mặt mũi, búi tóc gọn gàng, đeo khăn, khoác giỏ, ngồi xe lừa tiến vào huyện thành.

 

Đến trưa, thành huyện vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi ngày.

Phủ đệ nhà họ Tô nguy nga tráng lệ, mái ngói cong vút, sát ngay hồ Dương Liễu phía đông thành.

 

Tiểu Liễu nói dối là đường muội quê dưới quê của quản sự Trần Khánh trong phủ, quả nhiên được dẫn vào gặp.

Đưa ngọc bội ra, nàng mới biết Tô Miễn quả không nói dối.

Chỉ nghe Trần Khánh quát một tiếng, lập tức đám gia đinh tay cầm đao răm rắp xuất hiện, từ trong phủ ùa ra như nước chảy, ít nhất cũng cả trăm người.

 

Tiểu Liễu lúc ấy mới an lòng, lặng lẽ rút lui đi về nhà.

Tính ra, nàng đã mất tích hơn mười ngày.

Nỗi nhớ nhà cồn cào trong lòng, sợ mẹ và tỷ tỷ lo đến phát điên.

 

Vừa đẩy cửa vào, đúng như nàng đoán: La thị và Ngọc Nhụy đều đang ở nhà.

Cả hai không ra chợ bán hàng.

 

Thấy nàng trở về, La thị lập tức lao tới, giơ tay đánh nàng:

“Con c.h.ế.t ở đâu rồi hả?! 

Ta đến cả nha môn rồi, từng tửu lâu cũng tìm rồi, con biến mất kiểu gì vậy?!

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bây giờ mới ló mặt về, muốn hù c.h.ế.t ta chắc?!”

 

Ngọc Nhụy đứng bên cạnh, đảo mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, thở phào:

“May mà vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu tay chân nào.”

 

Tiểu Liễu bỗng không nhịn được, bật cười khúc khích.

Thấy nàng cười, La thị càng tức hơn, chỉ tay vào trán nàng mắng:

“Con còn cười được nữa hả? Đồ vô lương tâm!”

 

Nhưng Tiểu Liễu lại nghĩ: Tất nhiên là phải cười rồi, sống sót trở về, mọi chuyện như ý, đời người chẳng mấy ai có được vận may như vậy.

Mấy chum tương trong sân, sau lần nàng chở lên thành giao hàng, đến nay đã trống gần hết.

 

Nàng không muốn nghĩ liệu mẹ nàng mong nàng về là vì lo cho con gái, hay chỉ vì sắp không còn tương để bán.

“Xét việc chứ không xét lòng” — đó là cách nàng tự an ủi mình.

 

Tấm lòng của mẹ, cha nàng đã sưởi ấm suốt nửa đời.

Giờ đến lượt nàng, sưởi tiếp, dù là tảng đá, sưởi lâu rồi cũng phải mềm ra thôi.

 

 

Loading...