Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 14
Cập nhật lúc: 2025-06-23 07:59:15
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi tỉnh dậy, trời vẫn chưa sáng.
Bên ngoài hang có một giàn sưởi luôn đỏ lửa, ánh sáng leo lét, khi tỏ khi mờ.
Lúc Tiểu Liễu mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Tô Miễn ở cách đó không xa.
Hắn vẫn lặng im như mọi khi, ngồi dựa vào vách đá, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh lửa hắt lên mặt hắn, chiếu lên mái tóc rối nhẹ bên tai, lông mày hơi chau lại, bên má trái có một vết thương đỏ thẫm, lại càng làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc.
Môi hắn nhợt nhạt, hàng mi dài rủ xuống đổ bóng lên má, đen tuyền như lông quạ.
Dù đang ở bên bờ sinh tử, dáng vẻ tuấn tú ấy vẫn khiến người nhìn sững sờ.
Một công tử tài mạo như vậy lại sắp c.h.ế.t dưới mưu kế của chính người nhà mình.
Tiểu Liễu thầm cảm thương hắn, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu.
Không biết có phải nhận ra ánh mắt nàng hay không, công tử vẫn nhắm nghiền kia bỗng chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc bất ngờ.
Đôi mắt Tô Miễn dài và sâu, tĩnh lặng như mặt hồ đêm.
Tiểu Liễu giật thót, vội nhắm mắt lại, tiếp tục giả ngủ.
Ngay sau đó, nàng nghe thấy một tiếng cười khe khẽ.
Không nhịn được, nàng lại hé mắt.
Trong lòng thầm nghĩ: người này cũng gan thật, chẳng lẽ không biết mình sắp c.h.ế.t rồi mà còn cười được?
Lại nhìn vào mắt Tô Miễn, nàng bèn bình thản quay đầu sang hướng khác.
Hang đá yên ắng trở lại, không một tiếng động.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Không biết đã qua bao lâu, bụng nàng bắt đầu sôi réo, liền lôi chiếc đùi gà giấu trong tay áo ra.
Cắn một miếng, hương thơm lan tỏa khắp miệng, khoảnh khắc ấy nàng quên cả sống chết, chỉ thấy vô cùng mãn nguyện.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại chợt nhớ đến một chuyện nhỏ chẳng liên quan gì.
Công tử họ Tô đối diện hình như đã hai ngày chưa ăn gì.
Tên thổ phỉ béo chịu trách nhiệm đưa cơm cho hắn, chính là kẻ canh giữ Tiểu Liễu.
Hai ngày nay bận rộn đám cưới trong trại, nàng chưa thấy hắn mang cơm qua lần nào.
Cũng phải thôi, người định giết, đói vài ngày thì sao chứ? Dù gì cũng là kẻ chết.
Tiểu Liễu lại động lòng trắc ẩn.
Nếu là nàng, thà c.h.ế.t dưới đao còn hơn đói đến chết.
Nghĩ vậy, nàng ngồi dậy, chìa chiếc đùi gà ra đưa cho hắn.
Tô Miễn không đón lấy, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc.
Nàng không nói gì, nhét thẳng vào tay hắn, rồi quay người chui lại vào góc cũ, nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Dưỡng sức là quan trọng nhất, vì trời vừa sáng, nàng lại bị lôi dậy làm việc rồi.
3.
Sang ngày tiệc rượu thứ hai, lúc dọn bàn, Tiểu Liễu nhân lúc không ai chú ý, lại lén giấu một cái đùi gà vào tay áo.
Khi trở về hang đá trong đêm, nàng còn mang theo một bát nước lớn.
Tên thổ phỉ béo có vẻ đã đoán ra nàng định làm gì, nhưng không ngăn cản, ngược lại còn thấy thú vị, cười nhạo:
“Tên nhóc câm này đúng là mềm lòng, buồn cười thật.
Lo cho thân mình còn chưa xong, còn có tâm tư đi lo người khác sống chết.”
Đợi đến khi trong hang chỉ còn lại nàng và Tô Miễn, Tiểu Liễu bước đến trước mặt hắn, lại đưa cái đùi gà cho.
Tô Miễn không nói một lời, lặng lẽ vươn tay nhận lấy.
Nửa đêm về sáng, trong lúc Tiểu Liễu đang lơ mơ ngủ, chợt nghe hắn khẽ gọi:
“Này, nhóc câm… dậy đi…”
Giọng hắn khàn đặc, không thể gọi là dễ nghe.
Tiểu Liễu dụi mắt, nhìn hắn đầy nghi hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-14.html.]
Vẻ mặt hắn điềm nhiên, hơi hất cằm, ra hiệu về một góc bên trong hang đá:
“Ở chỗ đó, ta có chôn thứ này, giúp ta đào lên.”
Tiểu Liễu ngẩn người một lúc, rồi bước tới, bắt đầu dùng tay đào.
Thứ đó không chôn sâu, rất nhanh nàng đã moi được.
Là một chiếc ngọc hoàn cực kỳ tinh xảo, sáng trong, bóng mịn, trên mặt còn khắc hoa văn hình Như Ý, nhìn đã biết là vật quý giá.
Tiểu Liễu cầm lấy, đưa trả cho Tô Miễn.
Hắn không đón lấy, chỉ nhìn nàng, nói:
“Cho ngươi đấy.”
Tiểu Liễu sững người, ngạc nhiên nhìn hắn.
Ánh mắt hắn sâu thẳm, thở dài một hơi:
“Đây là di vật của mẫu thân ta.
Ta vốn định giữ lại, sau này tặng cho người con gái mình yêu.
Nào ngờ gặp tai ương thế này, e là không sống nổi…”
Quả nhiên, hắn đã biết rõ mình sẽ chết.
“Bọn thổ phỉ lúc mới bắt ta lên núi còn khách sáo lắm.
Diêu Viễn Xương còn cho người trị thương cho ta, miệng thì nói ta là khách quý.
Nhưng chưa được mấy ngày, thái độ đã thay đổi, hắn cẩn thận đa nghi, chẳng chịu tin ta.”
Tiểu Liễu vô thức nhíu mày, sắc mặt cũng nặng nề theo.
Tuy Tô Miễn biết mình sắp chết, nhưng không hề hoảng loạn. Có lẽ hắn đã sớm chấp nhận số phận.
Nét mặt bình thản, thậm chí còn bật cười:
“Tin ta c.h.ế.t chắc cũng đã truyền đến nhà rồi.
Phụ thân bệnh nặng, nghe tin dữ e rằng cũng chẳng sống được bao lâu.
Trên đường xuống Hoàng Tuyền, cũng coi như có người bầu bạn, ta làm con đến thế là trọn đạo hiếu rồi.”
“Nhóc câm à, ta thấy ngươi có lòng tốt, lại từng giúp ta, món ngọc bội này xem như ta tặng ngươi.
Nếu ngươi thoát được khỏi nơi này, hãy tìm chỗ mà bán nó đi, lấy ít tiền phòng thân…
Coi như không uổng một lần quen biết.”
Nghe hắn nói vậy, lòng Tiểu Liễu nghẹn lại, mắt cay xè, suýt chút nữa bật khóc.
Tô Miễn nói xong, khép mắt lại, mệt mỏi tựa vào vách.
Vết thương ở chân hắn mỗi ngày một nặng, kéo dài thêm e rằng sẽ để lại tật.
Tiểu Liễu ngồi bên cạnh, lòng rối như tơ vò.
Đang ngây người, bỗng thấy Tô Miễn mở mắt, lại gọi nàng một tiếng:
“Nhóc câm, giúp ta một tay.”
Tiểu Liễu không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đỡ tay hắn khoác lên vai mình, giúp hắn đứng dậy.
Hắn nhịn đau ở chân, mặt nhăn nhó, bước được hai bước.
Tiểu Liễu ban đầu còn không rõ hắn muốn làm gì, đến khi thấy hắn bước về phía thùng xí, mới chợt hiểu ra.
Hắn muốn đi tiểu.
Nàng ngượng chín mặt nhưng vẫn cắn răng dìu hắn đến gần.
Tính quay lưng đi, nào ngờ hắn vẫn không buông tay, cánh tay cứ khoác trên vai nàng.
Giờ hắn bị thương nặng ở chân, nếu không có nàng đỡ thì thật sự không thể đứng nổi.
Tiểu Liễu đành nhận số, cắn răng nhắm mắt lại.
Ai dè vị công tử nhà giàu này một tay vẫn loay hoay không xong, đầu cúi thấp, nhỏ giọng bảo nàng:
“Giúp ta vén áo lên.”
Mặt Tiểu Liễu đỏ tới mang tai.
Nàng cắn môi, đưa tay ra, khẽ vén áo hắn lên, rồi lập tức ngoảnh đầu, nhắm chặt mắt lại.