Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 12

Cập nhật lúc: 2025-06-23 07:57:56
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ở tuổi mười sáu, Tiểu Liễu một lòng một dạ vùi mình vào việc muối tương.

Trong lòng nàng luôn ấp ủ một mong muốn thầm kín — khôi phục lại xưởng tương nhà họ Tào từng có ở trấn này.

Mẹ và tỷ tỷ tiêu xài phung phí, nên nàng bắt đầu tính toán từng đồng để tự mình dành dụm.

Tiền bán tương ở chợ đều rơi vào tay La thị.

Vì thế, Tiểu Liễu lặn lội lên tận các tửu lâu, quán ăn trong thành huyện để bán loại tương của mình.

 

1.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tửu lâu Tụ Hương Lầu từng là quán ăn buôn bán phát đạt nhất trong thành huyện, nhưng hai năm gần đây làm ăn sa sút thấy rõ. 

Một hôm, chưởng quầy Phùng nói với Tiểu Liễu: ông chủ định sang nhượng lại quán.

 

Người chủ mới là nhà họ Tô – một gia tộc phú thương nổi danh trong huyện, gia nghiệp khắp nơi: tiệm cầm đồ, xưởng vải, trà quán, xưởng thủ công, thứ gì cũng có. 

Ngoài trấn ngoài huyện, cũng đều có sản nghiệp của họ.

 

Phùng chưởng quầy bảo:

“Chờ nhà họ Tô tiếp quản, e là ta cũng chẳng được giữ lại làm nữa. 

Đến lúc đó tân chưởng quầy chưa chắc còn mua tương của ngươi, ta nhắc ngươi trước để còn tính đường.”

 

Lòng Tiểu Liễu chùng xuống.

 

Hôm ấy vận xui đến tột cùng, lúc về lại gặp mưa, nàng ngồi trên xe lừa bị xối ướt như chuột lột.

Về tới nhà thì trời đã sẩm tối, vừa vào cửa đã hắt xì liên hồi.

 

La thị nấu một bát nước gừng cho nàng uống, thuận miệng hỏi nàng trong tay còn bao nhiêu bạc, bảo đưa ra để giữ hộ.

Tiểu Liễu thực sự có giấu tiền riêng. 

Đối diện ánh mắt của La thị, trong lòng nàng chột dạ, lấp lửng nói:

“Vài hôm nữa con phải mua gia vị, chờ đợt tương này bán xong đã.”

 

La thị có phần thất vọng, song không nói gì thêm, xoay người trở vào trong buồng.

 

Có lẽ vì bị mưa dầm, đêm đó Tiểu Liễu thấy trong người không khỏe. 

Gió giật mưa gào suốt đêm, mồ hôi ướt đẫm, nàng lại chìm vào cơn mộng.

 

Vẫn là những giấc mơ chắp vá, hư ảo, đan xen ký ức tuổi thơ và nỗi sợ chẳng thể gọi tên.

Cuối giấc mơ, bà lão Trương cõng vại trên lưng, lảo đảo đi trong màn sương dày, quay đầu bảo nàng:

“Về đi! Mau về đi! Đừng sợ, bà sẽ mang nó đi…”

 

Bà đã già lắm rồi, lưng còng gập xuống, còn lão bà trong vại thì bò ra khỏi miệng chum, ngả người trên vai bà Trương, quay đầu lại, đôi mắt dê trắng dã dán chặt lấy Tiểu Liễu.

Bà ta nở nụ cười kỳ quái, môi mấp máy, như đang lẩm bẩm gì đó.

 

Tiểu Liễu toàn thân mồ hôi lạnh, choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

 

Mưa ngoài hiên hình như đã ngớt, trong ngoài đều tối om, chỉ còn tiếng ếch nhái râm ran.

Nàng bật dậy châm nến, ánh sáng lờ mờ khiến ánh mắt nàng vô thức liếc ra ngoài cửa sổ, nơi đó, những hũ tương trong sân đen kịt, trông chẳng khác gì những nấm mồ nhỏ mọc giữa đồng hoang lúc nửa đêm.

 

Ban đầu chỉ là liếc qua, nhưng khoảnh khắc sau, lông tơ toàn thân nàng dựng đứng.

Giữa đám hũ tương, dường như có thêm một chiếc vại cao chừng hai thước.

 

Tay nàng bắt đầu run, nâng cây nến chập chờn ánh lửa, chân bước thấp bước cao, đầu tê rần mở cửa phòng.

Đứng dưới mái hiên nhìn rõ hơn — thì ra là nàng hoa mắt.

 

Tiểu Liễu quay vào phòng, suốt nửa đêm sau cây nến vẫn sáng, nàng không thể nào ngủ tiếp được nữa.

Trời vừa sáng, nàng đã vội vã dậy.

 

Thu sang sương lạnh, đêm qua lại mưa, nàng vẫn canh cánh lo lắng cho số tương ngoài sân.

Hôm qua đã hẹn với Phùng chưởng quầy, phải tranh thủ giao chuyến hàng cuối cùng trước khi nhà họ Tô tiếp quản tửu lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-12.html.]

 

Cuối năm ngoái, Tiểu Liễu đã thuê một chiếc xe lừa, chuyên dùng để chở hàng lên thành.

Nàng rất khôn khéo, mỗi lần đi giao hàng đều ăn mặc như tiểu nhị trong tửu lâu.

 

Đường lên thành xa hơn về trấn rất nhiều, dù đi xe lừa cũng mất hai canh giờ.

Nếu muốn đi tắt có thể vòng qua đường núi, nhưng sẽ có nguy cơ gặp cướp.

 

Ai ở quanh đây cũng biết, trong núi Bạch Đầu có ổ thổ phỉ cắm rễ đã nhiều năm.

Thuở nhỏ, nàng từng nghe cha kể, bọn cướp chuyên đánh vào các đoàn hàng qua lại. 

Nhưng hàng nhà nàng chỉ là tương, chẳng đáng gì để lo.

 

Chỉ cần cúi đầu mềm mỏng một chút, chúng sẽ không làm khó. 

Đó là điều mà lão Tào Ma Tử vẫn thường dặn đám người làm.

Quả thật, có lần bọn cướp khuân đi quá nhiều tương, ăn ngán đến tận cổ, tên đầu lĩnh khi ấy còn tuyên bố: “Về sau cấm ai cướp tương nữa!”

 

Vài năm gần đây quan phủ đã ra tay dẹp loạn, khả năng gặp cướp giữa đường cũng hiếm hơn.

Dù vậy, để phòng bất trắc, Tiểu Liễu vẫn chuẩn bị chu đáo, thậm chí còn mang theo “tiền mua đường” mà cha nàng từng nói.

 

Thường nói người tính không bằng trời tính, hôm ấy, nàng xuất phát rất sớm, nào ngờ giữa đường lại thật sự gặp phải cướp.

Chúng chừng mười tên, không rõ phục sẵn từ lúc nào, đứa nào đứa nấy trông đều dữ tợn, lôi nàng từ xe lừa xuống.

Nhưng khi thấy những hũ tương trên xe, cả bọn khựng lại, nét mặt đầy vẻ kỳ quặc.

 

Một tên nói:

“Đại ca, tụi mình mấy năm rồi chưa từng cướp tương nhỉ?”

 

“Chứ gì nữa, năm đó lão Lâu đại đương gia ăn phát ngán, còn ra lệnh cấm đem về núi.”

 

“Vậy giờ sao đây?”

 

“Cướp! Lâu đại đương gia sớm c.h.ế.t dưới tay Diêu lão đại rồi. Giờ trong núi do Diêu lão đại định đoạt. 

Mới sáng sớm mà tay trắng về thì còn ra thể thống gì, cứ cướp cái đã!”

 

Tim Tiểu Liễu vừa mới buông lỏng giờ lại như bị siết chặt.

Nàng ôm đầu ngồi bệt dưới đất, không dám động đậy, chỉ mong bọn chúng khiêng xong số tương rồi rút lẹ.

 

Ai ngờ trời chẳng chiều lòng người, một tên trong đám lại bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn ngó ăn mặc, rồi hỏi:

“Ngươi là tiểu nhị tửu lâu trong thành à?”

 

Tiểu Liễu gật đầu, không dám lên tiếng, sợ lộ là nữ nhi, bèn “à” một tiếng giả vờ câm.

 

Tên kia đứng dậy, đá nàng một cú:

“Xì, cái thằng đánh vặt câm què.”

 

Hắn ngoái đầu hét lên:

“Đại ca! Thằng này bị câm! Nghe nói Diêu lão đại sắp cưới vợ, hay là mình bắt nó về núi luôn đi?”

 

Tên cầm đầu giơ tay tát cho hắn một bạt tai, quát:

“Đồ ngu! Diêu lão đại cưới vợ, ngươi bắt nó làm gì?!”

 

Tên kia lí nhí phân trần:

“Nó làm tiểu nhị mà, Diêu lão đại phải đãi ba ngày tiệc rượu. 

Sắp vào đông rồi, nước lạnh buốt, huynh đệ trong núi chẳng ai muốn rửa bát. 

Bắt nó lên núi làm việc là được mà.”

 

“…Ờ, ý này cũng không tệ.”

 

Loading...