Tào Cảnh Thụy đến  một ngày tuyết đầu xuân còn  tan hết,  ủng dính vài vết bùn, trông  chút phong trần mà sống động hơn thường ngày.
Hắn quen đường quen nẻo, nghiêng  chui lên chiếc trường kỷ phủ da hồ trắng trong phòng ấm của , chẳng ngại nóng, tiện tay nhặt mấy quả nho đá  bàn bỏ  miệng, má phồng lên như đứa trẻ  vụng trộm  kẹo.
“Tiểu Diệp! Ngươi đoán xem nào?” Hắn nuốt nho xuống, mắt sáng lấp lánh, mang theo sự háo hức khó giấu như   đầu  cha  chia sẻ ngay lập tức, “Thằng nhóc nhà  ! Hôm qua    đấy! Cười ‘khúc khích’ mấy tiếng! Trời ơi! Cái dáng vẻ ! Giống hệt  hồi nhỏ y như đúc!” Hắn  so  tả, mày bay mắt nhướng, “Cái mũi nhỏ, mắt nhỏ, cả cái tính ương bướng nữa! Bảo mẫu dỗ cả buổi  ngủ, cứ  bế quanh nhà  dạo mới chịu! Giống  hồi nhỏ y sì!”
Hắn thao thao bất tuyệt, từ khuôn mặt nhăn nhúm của đứa trẻ đến  đầu tiên chọn đồ  chọn ngay con dấu quan (  “ tiền đồ!”),  đến việc phu nhân  sinh  chăm sóc kỹ càng… Hơi thở đời thường sinh động , như một dòng suối ấm, nhưng cũng như một con d.a.o cùn vô hình, chậm rãi cắt  mùi hương xa hoa trôi nổi trong phòng ấm.
 dựa bên cửa sổ, đầu ngón tay vô thức gảy nhẹ chậu hải đường rũ đang nở rộ. Những cánh hoa trắng hồng mềm mại ướt át, phản chiếu tuyết tàn  tan hết ngoài khung cửa.
“Chúc mừng thiếu gia.”  cong khóe môi, mỉm  dịu dàng lễ độ, giống như chiếc mặt nạ  tô vẽ tỉ mỉ, “Tiểu công tử phúc khí dồi dào, tương lai nhất định tiền đồ rộng mở.”
Ngoài lời chúc trăm  như một ,  thật sự  tìm   câu nào khác. Cái vẻ sống động từng  thể đùa nghịch trêu chọc, thậm chí đôi lúc còn cãi lời , chẳng  từ lúc nào   bộ xiêm y hoa lệ ngày một nặng của “Diệp Chiêu – hoa khôi”  đè đến nghẹt thở, mài mòn đến chẳng còn gì.
Hắn dường như  phát hiện  sự xa cách của , vẫn chìm trong niềm vui mới, đến cuối cùng mới như sực nhớ  điều gì, móc  từ trong tay áo một cái túi gấm nhỏ: “Nè, mang cho ngươi đấy, vải thiều ngào đường cống phẩm mới từ phương Nam, ngọt lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-chon-thanh-lau/chuong-19.html.]
Túi gấm  đặt lên bàn, trái cây đỏ au  bọc trong lớp đường trong suốt, trông như những viên bảo thạch đông cứng. Mùi ngọt thoảng nhẹ dâng lên, nhưng chẳng khơi nổi chút thèm ăn nào trong lòng .
Tại Biện Kinh, danh tiếng của “Diệp Chiêu” ngày càng vang xa.
Thọ yến của lão thái quân phủ Hàn Lâm họ Lý ở phía nam thành, đích danh mời  đến đàn tỳ bà góp vui; nhà phú thương buôn muối phía bắc gả con gái, bỏ tiền lớn mời  đến thêm sắc; ngay cả các vị quý nhân trong cung khi mở tiệc riêng cũng  khi truyền chỉ triệu kiến. Trong phòng ấm của , chất đầy những lễ vật quý hiếm – ngọc trai Nam Hải, hương liệu Tây Vực, gấm vóc Giang Nam, lông chồn vùng Bắc Địa… Những nhà giàu sang thường lấy việc mời  “Diệp cô nương”  vinh, đám thiếu gia tiêu tiền như rác vì  thấy mặt,  một khúc đàn, vung nghìn vàng cũng là chuyện thường.
Nếu Tần ma ma còn sống, nhất định sẽ vỗ đùi  vang: “Chiêu nhi! Ra dáng  đấy! Biển hiệu của Viện Tụ Phương nhà  sáng rực cả phố!”
 cái gọi là “ dáng” ,  như chiếc xiềng vàng nặng trĩu treo nơi cổ.
Đêm khuya tĩnh mịch,  khi tiễn vị khách say khướt cuối cùng rời ,  gỡ lớp trâm ngọc châu ngọc nặng trĩu  đầu, rửa sạch lớp phấn dày  mặt. Gương đồng hiện lên một khuôn mặt vẫn còn trẻ trung, nhưng giữa lông mày và khóe mắt   che giấu nổi nét mỏi mệt. Nằm  chiếc giường lớn  bằng gỗ lim ngàn vàng,  lưng là nệm gấm Tô Châu quý giá, nơi đầu mũi vương mùi trầm hương cao cấp… mà chỉ thấy chiếc giường  dệt bằng gấm vóc châu báu  như một cỗ quan tài xa hoa, nặng nề đến mức khiến     thở nổi.
Những gương mặt  nịnh nọt, những ánh mắt thèm khát, những lời tình tứ giả tạo… giống như một tấm lưới chằng chịt, siết đến ngạt thở.
~ Hướng Dương ~