Ta bưng một bát cháo nóng, đẩy cửa phòng Vân Nhi bước .
Nàng  mà  tự rửa mặt chải tóc,  một chiếc áo bông màu nhạt  cũ. Vết cào do móng tay của bà già để   mặt nàng  đóng một lớp vảy màu tím sẫm. Trong phòng  thắp đèn, chỉ  ánh trăng ngoài cửa sổ nhợt nhạt mờ ảo, gắng gượng vẽ nên bóng dáng gầy guộc như tờ giấy của nàng, đang  yên lặng  chiếc ghế nhỏ cũ kỹ cạnh cửa sổ.
“Vân Nhi, uống chút gì nóng , ấm  lên một chút.” Ta đưa bát cháo đến  mặt nàng.
Nàng  nhận, chỉ chậm rãi  đầu . Ánh trăng rọi lên mặt nàng, ánh mắt tĩnh lặng như nước chết, giọng  cũng bình thản đến đáng sợ,  một chút gợn sóng: “Tiểu Diệp,   đói.”
Nàng ngừng một lát, ánh mắt rơi lên lớp sương mỏng đóng  song cửa sổ, khẽ , giọng nhẹ đến mức gần như   thấy: “Ta mệt … thật sự  mệt…  mệt…”
Nàng  mò trong tay áo rộng thùng thình, cẩn thận, nhẹ nhàng đặt một vật gì đó  lòng bàn tay .
Là những mảnh gỗ vỡ vụn của con cá nhỏ,  gãy thành mấy khúc, miễn cưỡng còn thấy hình dáng của con cá. Những góc cạnh gãy nát vẫn sắc nhọn đến đau tay, lạnh buốt lạnh giá.
“Cái … giúp  vứt  nhé.” Giọng nàng nhẹ bẫng như cơn gió thoảng,  mang theo chút cảm xúc nào.
Tim  chợt trầm xuống như rơi  hố băng. Ta   gì đó để an ủi nàng, nhưng khi   đôi mắt mệt mỏi đến cực độ, trống rỗng đến đáng sợ , bỗng thấy  lời đều trở nên vô nghĩa, nghẹn ứ nơi cổ họng    nổi. Nhìn nàng như ,  chỉ nghĩ nàng    tuyệt vọng, chỉ  yên tĩnh một .
“Được…  sẽ giúp ngươi vứt nó. Ngươi… ngủ một giấc cho ngon.” Ta siết chặt mấy mảnh gỗ lạnh buốt trong tay, đau đến tê dại lòng bàn tay, lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Sáng sớm hôm , trời âm u xám xịt, như một tấm vải rách dơ bẩn nặng nề phủ xuống, khiến     thở nổi.
Lòng  đột nhiên đầy nỗi bất an, giống như  con thỏ con nhảy loạn trong ngực,  vội vã chạy đến  cửa phòng Vân Nhi. Cửa đóng chặt, bên trong   chút động tĩnh nào. Một luồng khí lạnh, như con rắn độc trườn dọc sống lưng, chui thẳng lên đầu.
“Vân Nhi?” Ta khẽ gõ cửa, giọng run rẩy  kiềm , “Vân Nhi? Ta…   nhé?”
Bên trong vẫn là một mảnh c.h.ế.t lặng.
Tay run run đẩy cửa . Ánh sáng lờ mờ từ khung cửa sổ nhỏ duy nhất lọt , từng hạt bụi li ti lơ lửng trong luồng sáng.
Ánh mắt ,  tự chủ mà men theo luồng sáng đó, chậm rãi ngẩng lên…
~ Hướng Dương ~
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-chon-thanh-lau/chuong-18.html.]
Hơi thở lập tức khựng ! Tim như  một bàn tay lạnh buốt bóp chặt, đau đến  thể đập tiếp!
Trên xà nhà, treo lủng lẳng một sợi dây thừng thô ráp.
Dưới sợi dây thừng , là một  ảnh mảnh khảnh, bất động.
Vân Nhi mặc chiếc áo bông màu nhạt tối qua, tóc  chải gọn gàng, chỉnh tề. Nàng khẽ cúi đầu, dáng vẻ an tĩnh như một  đang say ngủ. Đôi chân nàng lơ lửng cách mặt đất, ngay bên  là chiếc ghế gỗ nhỏ nàng vẫn dùng để kê chân, đang nghiêng ngả ngã bên.
“Vân Nhi——!!!”
Tiếng thét nghẹn nơi cổ họng, chỉ còn là những âm thanh vỡ vụn khó . Hai chân  mềm nhũn, cả  loạng choạng lao tới!
Chạm  là lạnh buốt! Thân thể gầy yếu  như một khối ngọc đông cứng giữa mùa đông lạnh lẽo,  chút  ấm.
Ta run bần bật, đưa tay chạm nhẹ lên má nàng. Cảm giác , lạnh thấu xương, như đang sờ  một tảng đá mới vớt lên từ sông băng.
Ánh mắt , dừng  nơi bàn tay  nàng đang nắm chặt. Bàn tay  siết thành nắm đấm, các đốt ngón tay vì quá dùng sức mà tái nhợt đến rợn .
 run đến mức gần như  còn  hình dạng gì nữa, dốc hết sức lực cuối cùng còn sót  trong , từng ngón, từng ngón một, cố gắng bẻ  bàn tay  cứng đờ và lạnh ngắt của nàng…
Lòng bàn tay cuối cùng cũng mở .
Một mảnh gỗ sắc nhọn, viền mép đ.â.m tua tủa, còn dính cả vết m.á.u khô màu nâu sẫm, cắm sâu  làn da mềm mại của nàng! Cạnh gãy sắc nhọn đó  đ.â.m thủng da thịt, lớp m.á.u đông đặc dính chặt lấy mảnh gỗ vụn và phần da thịt  lật lên,  mà kinh hãi!
Đó là... mảnh vỡ cuối cùng của con cá gỗ — món nàng bảo  vứt …
Nàng siết chặt nó trong lòng bàn tay, siết chặt đến mức c.h.ế.t  cũng  buông… ngay cả chút đau đớn cuối cùng … cũng mang theo  …
Vân Nhi của … nàng đến cả giấc mơ… đến cả sức để tan nát cõi lòng… cũng  cạn kiệt …
Ngoài cửa sổ, gió rét gào thét lướt qua những cành cây khẳng khiu, phát  từng tiếng rền rĩ như đang .