Thân thể khô quắt của A Châu tỷ co rúm  một cái, nước mắt đục ngầu rơi từ khóe mắt hốc hác, cổ họng phát  tiếng “khò khè” như ống bễ rách, mỗi  thở đều đẫm tuyệt vọng.
“Khóc? Khóc cái gì mà , như nhà  tang!” Triệu Kim Liên gào lên, giọng sắc nhọn như dao,  mặt   lấy một chút thương xót, chỉ  là tính toán lạnh lùng và chán ghét đến tận xương tủy.
“Gọi đại phu? Phí bạc của  ? Thứ bệnh bẩn thỉu thế ,  dùng lửa trừ uế! Đốt sạch mới yên!”
Bà  bất ngờ  phắt , rít lên với hai mụ giúp việc to khỏe, mặt mũi hung dữ phía :
“Đi! Mang cái bàn là nung đỏ tới đây! Chỗ thối rữa của ả, cho  thiêu cho sạch! Đỡ bẩn chỗ của  ở Viện Tụ Phương !”
“KHÔNG—!!!”
Trong đầu  vang lên một tiếng nổ “ầm” long trời! Trước mắt lập tức nhuộm thành một mảng đỏ như máu!
Cả   như dã thú  chọc điên, dùng  bộ sức lực lao mạnh  Triệu Kim Liên đang chắn  cửa, xô bà  văng ,  chút do dự lao thẳng  gian phòng nhỏ ngập mùi tử khí và tuyệt vọng!
,  muộn!
“XÈO——!!!”
Một làn khói mùi thịt cháy khét lẹt ghê tởm như nổ tung giữa  khí! Nồng nặc đến nghẹt thở!
Tiếng thét vang lên tiếp theo, thê lương đến mức  còn giống tiếng , như vọng từ tầng sâu nhất của địa ngục!
Âm thanh  bén nhọn đến xuyên cả tủy sống, trong thoáng chốc xé tan bầu  khí tĩnh mịch của Viện Tụ Phương!
A Châu tỷ như con cá sống  ném  chảo dầu sôi,  thể đột ngột b.ắ.n vọt lên  rơi phịch xuống giường cứng!
Tứ chi co giật điên loạn trong tư thế méo mó khủng khiếp!
Đôi tay từng   bao nhiêu  dịu dàng dúi kẹo và bánh  tay , giờ gân xanh nổi đầy, móng tay điên cuồng cào cấu lên mặt gỗ thô ráp của giường!
“XOẸT——XOẸT——”
~ Hướng Dương ~
Tiếng móng tay cào gỗ sắc lẹm, khiến   sởn da gà!
Mạt gỗ lẫn m.á.u tươi lẫn  bay tung  những ngón tay rách toạc!
“Khò...!!!”
Đôi mắt đục ngầu trợn đến  nổ tung, dại dại  về phía cửa—về phía   lao !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ky-su-chon-thanh-lau/chuong-15.html.]
Đôi mắt từng chứa đầy ấm áp và yêu thương như ánh nắng mùa đông , giờ đây chỉ còn  nỗi đau tột cùng và tuyệt vọng thăm thẳm.
“A Châu tỷ——!!!”
 nhào tới bên giường, bàn tay run rẩy giơ lên  chạm  tỷ , nhưng  giơ    cảnh tượng  mắt thiêu cháy đến nỗi  rụt mạnh .
Tay của tỷ khựng một cái, đầu ngón tay kéo một vệt m.á.u dài ngoằn ngoèo, dữ dằn  mặt giường.
Ngay  đó,  thể gầy gò  sụp xuống  .
Tất cả giãy giụa, tất cả thống khổ đều đông cứng  trong khoảnh khắc đó.
Chỉ còn đôi mắt , hình như vẫn lưu  một tia sáng yếu ớt cuối cùng, đóng băng   —chứa đựng vô vàn bi thương… và một tiếng vĩnh biệt.
Trong  khí, mùi mứt ngọt quen thuộc từng bám lấy  tỷ, giờ  mùi cháy khét đến ghê rợn  xâm lấn  , nghiền nát  sót  chút bóng dáng nào.
Viên kẹo của ... A Châu tỷ của ...   còn nữa.
Căn phòng nhỏ như  chôn vùi trong im lặng đến ngạt thở.
Mùi cháy và mùi m.á.u đặc sệt như dầu đông, nặng nề đè nén  ngực.
 quỳ thẳng  nền gạch lạnh buốt,   thể gầy gò của A Châu tỷ co  như bông gòn mục nát, ruột gan cuộn lên từng đợt, nhưng  thể nôn  nổi dù chỉ một chút nước chua, chỉ còn sự lạnh lẽo và tê dại, khiến   như đóng băng.
Triệu Kim Liên bịt chặt mũi, cau cặp mày kẻ kỹ càng  ở cửa,  mặt  chút đau buồn, chỉ  sự sốt ruột đầy ghét bỏ:
“Xúi quẩy! Chết thật  ?”
Bà  phất tay như đuổi ruồi:
“Kéo  ngoài! Vứt thật xa! Căn phòng  cho  cọ rửa ba ! Xông loại hương nồng nhất! Không  để  một tí mùi nào!”
Bà  phủi váy như thể  giẫm c.h.ế.t một con côn trùng phiền phức, vặn eo bước .
Hai mụ giúp việc mặt lạnh như tiền bước , thô bạo túm lấy t.h.i t.h.ể của A Châu tỷ còn vương chút  ấm, kéo lê như kéo bao tải rách.
Đôi tay từng   bao nhiêu  mang đến ấm áp và ngọt ngào cho , giờ đây buông thõng bất lực, đầu ngón tay khô quắt còn dính vết m.á.u và vết cào xước sâu hoắm.
Tuyết Đoàn chẳng   chui  từ góc nào, gù lưng  bên chân lạnh ngắt của A mâu tỷ, lông   dựng  như nhím, mắt xanh biếc trừng chằm chằm hai mụ , gào lên từng tiếng thê thiết, như tiếng  cào rách màn đêm tĩnh lặng.
Mùa đông ở Viện Tụ Phương, lạnh như hầm băng.