Kỹ năng sinh tồn, nữ đầu bếp xuyên không để diệt trừ ác quỷ - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:18:47
Lượt xem: 36
Sự dịu dàng thâm lặng của bà chủ đã đưa từng nhân viên đi vào vòng luân hồi, và hiện tại cuối cùng cũng đến lượt cô ấy.
Nghĩ đến việc lần đầu tiên gặp nhau cô ấy đã dại dột lao tới hù dọa bà chủ, nhớ tới tài nấu nướng của bà chủ khiến ngay cả một con quỷ như cô ấy cũng phải kinh ngạc nhớ tới từng hồn ma quỷ hoặc người sống đi qua cửa hàng quán ăn khuya, trong lòng Du Tố Tố vừa thấy chua chát vừa trướng đau, cô ấy có chút muốn khóc nhưng lại khóc không nổi.
Du Tố Tố cầm máy tính bảng bước ra bên ngoài, khi cô ấy bước ra ngoài, những người hàng xóm già đang ngồi nói chuyện phiếm trên đường ngạc nhiên nhìn cô ấy: "Tiểu Du đã ra ngoài rồi à? Người trẻ tuổi nên thường xuyên ra ngoài đi dạo hơn lúc nào cũng buồn bực ở trong phòng không tốt đâu. Bà chủ Tiểu Diệp đâu, khi nào thì cô ấy về?"
Vào một ngày nhiêu mây cô ấy bước xuống bậc thang của quán ăn khuya trong bộ đồ phù hợp với hình dáng cơ thể của mình. Đó là lần đầu tiên trong ban ngày cô ấy đường đường chính chính bước ra khỏi cửa hàng quán ăn khuya, dương khí khiến Du Tố Tố có chút sợ hãi. Nhưng cô ấy nhanh chóng đứng thẳng sống lưng lên.
Có thể dần dân thoát khỏi xiêng xích địa phược linh, sức mạnh của địa phược linh đối với ma quỷ cũng đang dần dần biến mất, Du Tố Tố hiện tại chỉ nhỉnh hơn một chút so với những hồn ma quỷ bình thường.
"Bà chủ đi mua nguyên liệu nấu ăn rồi." Du Tố Tố mỉm cười đáp lại, cô ấy quay đầu lại và nhìn biển hiệu của cửa hàng quán ăn khuya một lần nữa.
Còn chưa tới buổi tối nên quán ăn khuya không thắp đèn nhưng bảng hiệu chữ vàng vẫn sáng rực như ngày nào.
Ở trong mắt cô ấy một tia âm khí trói buộc cuối cùng của quán ăn khuya hiện lên, cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và quán ăn khuya, Du Tố Tố bỗng nhiên bước trở về, đứng ở ngưỡng cửa quán ăn khuya, thật lâu nhìn luông âm khí kia.
Bàn ghế trong đại sảnh quán ăn khuya bóng loáng chỉnh tê, thoải mái lại khiến cho người ta thư thái, một tấm bình phong thêu màu tuyết mùa đông, hai cây khô nâng đỡ lẫn nhau, không chịu hoàn toàn ngủ say trong tuyết mà cúi đầu trước tất cả mọi thứ.
Du Tố Tố vượt qua ngưỡng cửa, một lần nữa trở vê quán ăn khuya.
"Tôi không muốn ròi đi." Du Tố Tố nói.
Diệp Tuyên nhíu mày,'Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
Du Tố Tố thoải mái nở nụ cười,'Bà chủ cho tôi không gian của mình, cho tôi quyền lựa chọn, xem lâu như vậy, tôi cũng nên xem hiểu nó, nhưng tôi vẫn không muốn đi đầu thai."
"Nếu đi đầu thai rồi, tôi sẽ không còn là tôi nữa. Đời này tôi còn chưa sống rõ ràng, cần gì phải trông cậy vào kiếp sau? Đời này sống tốt, làm tốt chính mình, tôi cũng đã rất hạnh phúc rồi."
Khi bị mắc kẹt trong tòa nhà nhỏ, Du Tố Tố khát vọng đi ra ngoài, khát vọng rời đi, nhưng cuối cùng khi có thể rời đi, cô ấy lại không muốn rời đi.
Du Tố Tố đã nhìn thấy sự tái sinh và cái chết, đồng thời cũng đã nhìn thấy và hiểu được sức mạnh khác nhau của sự nhẹ nhõm và kiên trì.
Du Tố Tố nhìn quanh quán ăn khuya quen thuộc, cuối cùng đưa ra sự lựa chọn của mình một cách trang trọng, Trước đây tôi từng nghe đạo sĩ Bạch Vân Quán nói rằng, người tu đạo cũng chỉ cầu một đời siêu thoát chứ không cầu luân hồi. Tôi muốn sống hết cuộc đời này thật tốt. Chỉ là quỷ hôn không sống được bao lâu, tôi mơ hồ có cảm giác, tôi có thể hòa làm một thể với quán ăn khuya, nhưng lại không giống nhau lắm... Tôi nghĩ, tôi muốn trở thành một trạch linh* mới."
* trạch linh: linh hồn trấn trạch
"Cô đúng là biết lựa chọn." Giọng nói của Diệp Tuyền nhẹ nhàng, nghe không ra một chút niềm vui hay sự tức giận nào.
Du Tố Tố ngượng ngùng cười cười,'Sau này bà chủ phải đi rất nhiều nơi, số lần đóng cửa cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nếu trở thành trạch linh, sau này có thể cùng bà chủ đi ra ngoài. Tôi thích bát quái thích náo nhiệt, đi theo bên cạnh bà chủ khẳng định càng vui vẻ hơn."
Du Tố Tố ôm lấy bé An An người vẫn còn hơi bối rối trong vòng tay của cô ấy, lén lút chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của cô bé.
Lúc An An mất tích, cô ấy chỉ có thể ở lại trong cửa hàng và chờ đợi. Lúc bà chủ đi xem Phương Vọng Đệ, cô ấy cũng chỉ có thể chờ đợi. Khi bà chủ đến thành phố Vịnh để kết thúc cơn mưa lớn, cô ấy vẫn đang chờ đợi.
Du Tố Tố không còn muốn đợi một mình nữa.
Cô ấy đã quen với sự sôi động và ấm áp của cửa hàng quán ăn khuya, cô ấy không bao giờ muốn cô độc nữa.
Du Tố Tố dí dỏm nháy mắt mấy cái,'Huống hồ, tôi cũng đã c.h.ế.t rồi, tại sao còn phải tốn cả đời để đi tìm việc làm? Thay vì chờ đợi hơn mười năm, thà đi một bước là đến nơi. Công việc mà tôi muốn nhất đã tìm được rồi, tôi nguyện làm nhân viên quán ăn khuya trong suốt quãng đời còn lại của mình !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ky-nang-sinh-ton-nu-dau-bep-xuyen-khong-de-diet-tru-ac-quy/chuong-262.html.]
Những lời mà cô ấy đã từng nói với Quyển Vương Đường Dịch khi linh hồn rời khỏi thể xác lại lân nữa vang lên, Du Tố Tố đúng lý hợp tình chọn cách nằm yên kệ sự đời.
Thân ảnh của cô ấy đã bắt đầu tiêu tán và biến hóa, hòa quyện với linh lực trong trận pháp đã bày ra để bảo vệ cô ấy, cũng là để tiêu diệt âm khí, trước khi linh lực của trận pháp sắp hoàn thành nhiệm vụ và hoàn toàn mất đi tác dụng, đã hợp nhất với hồn phách màu sắc nhợt nhạt.
Linh quang theo đó sáng lên.
Sức mạnh của linh hôn vừa mạnh vừa yếu, từ xưa đến nay đều có truyền thuyết về việc linh hồn hiến tế cho kiếm khí các loại, một số kiếm linh và vũ khí quả thực đã được sinh ra ở đây. Du Tố Tố ngay từ đầu không hoàn toàn là một con quỷ, việc linh hồn ở trần gian chuyển hóa thành một cơ thể linh hồn mới sẽ đơn giản hơn nhiều. Nhận thấy mình có khả năng trở thành một linh hồn mới, Du Tố Tố quyết đoán nắm bắt cơ hội này.
"Tôi có chút sợ cô đơn, bà chủ tuyệt đối không được để tôi lại một mình. Nếu sau khi kết thúc thời đại mạt pháp, tôi còn có thể hóa thành hình người rồi tỉnh lại, bà chủ nhất định phải nhớ tới tôi. Trở lại tìm tôi làm nhân viên đầu tiên." Khí tức quỷ dị rất khó bị ống kính chụp được, quá trình biến đổi linh hôn đã đến giai đoạn cuối cùng. Du Tố Tố thì thâm nói, gân như không mong đợi khi bị nghe thấy.
Một giọt nước mắt trong suốt hiện ra ánh sáng bay ra, Quỷ Lệ "Lại dựa vào tôi sao?" Diệp Tuyên nhướng mày.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Haha hahaa...' Du Tố Tố chỉ cười.
Một ánh sáng vàng đột nhiên sáng lên trong cửa hàng.
Diệp Tuyền thản nhiên nói,'Chỉ là trạch linh, cũng không có biện pháp cùng tôi ra ngoài chơi."
Ánh sáng vàng biến bóng mờ của linh quang nhàn nhạt hóa hư thành thật, và sự biến hóa cuối cùng đã hoàn thành ngay lập tức.
Du Tố Tố sửng sốt một chút có chút cổ quái nói,'Tôi... là quán ăn khuya, nhưng quán ăn khuya hình như không phải là tôi?"
Cô ấy giống như chỉ đứng ở trên phố Hỷ Lạc, nhưng cô ấy có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Diệp Tuyền gửi tin nhắn cho Lộ Băng, ngẩng đầu nhìn Du Tố Tố, người sau khi chuyển hóa có chút bối rối,'Lát nữa tự mình đi làm lại chứng minh thư, tôi mua vé máy bay cho cô. Ở đây có thể mở nhiều thêm vài cửa hàng quán ăn khuya."
Trong lúc nói chuyện, Du Tố Tố đã được sắp xếp một cách rõ ràng.
Du Tố Tố đã chuẩn bị sẵn tinh thần sau khi trở thành trạch linh sẽ như thế nào, cô chỉ có thể đứng nhìn và không còn là con người nữa. Đột nhiên cô ấy cảm thấy xấu hổ vì đã nói lời từ biệt nhưng lại phát hiện ra mình chưa chết.
"Không phải, bà chủ cô không tức giận cũng không cảm thấy ngạc nhiên sao!"
"Ai nói làm trạch linh thì không thể chạy lung tung? Trạch linh ở cửa hàng quán ăn khuya có thể làm được." Diệp Tuyền thậm chí còn không chớp mắt, nói một câu có thể khiến bất kỳ tu sĩ nào trong giới huyền học đều phải hét lên quá vô lý rồi.
Nhìn Du Tố Tố vừa vui mừng vừa có chút không được tự nhiên, Diệp Tuyền cười cười,'Nhân viên của tôi đã lựa chọn như vậy vậy thì cô cứ tiếp tục làm việc đi. Chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa."
An An mờ mịt hết nhìn Diệp Tuyền trên màn hình, lại nhìn Du Tố Tố ở bên cạnh, mũi dùng sức hếch lên hít hai cái. Vẻ mặt bé An An đầy nghi hoặc: "Thay đổi? Khuỷu tay? Không phải khuỷu tay?
Du Tố Tố không nhịn được cũng nở nụ cười,'... Được. Bây giờ chúng tôi qua đấy nhé."
Cửa hàng quán ăn khuya đã đóng cửa hai ngày, hôm nay nhân viên cửa hàng đi ra, hàng xóm cũ trên phố Hỷ Lạc đang bàn tán rất nhiều, đang băn khoăn không biết quán ăn khuya có mở cửa trở lại hay không.
Kiêu Vượng đang trong kỳ nghỉ đông và cùng Lý Hồng Vân trông coi cửa hàng tiện lợi, khi ngẩng đầu lên đã thấy Du Tố Tố đang xách theo vali đi ra ngoài.
"Chị Tố Tố! Chị cũng muốn ra ngoài sao? Quán ăn khuya chuẩn bị nghỉ lễ mừng năm mới à?"
Lý Hồng Vân cũng không cảm thấy kỳ quái. Cuối tháng mười hai sắp đến tết Nguyên Đán, các cửa hàng cho sinh viên nghỉ đông vê nhà sớm cũng không nhiều, nhưng cũng không phải không có. Quanh năm suốt tháng, dù sao cũng phải nghỉ ngơi vài ngày mà.
Tuy rằng... Quán ăn khuya một ngày cũng chỉ mở một lúc vào buổi tối, khụ khụ, nhưng việc mà đại sư làm khẳng định đều phải theo nguyên tắc của đại sưi
Du Tố Tố khóa cửa lại, lắc lắc đầu lại gật gật đầu,'Bà chủ đi bờ biển du lịch rồi, bảo tôi cùng đi qua đó. Quán ăn khuya mở cửa xuyên tết, chúng tôi cùng đón năm mới ở bờ biển, tạm thời qua bên đó mở quán ăn vài ngày." Kiều Vượng cảm thấy như bị sét đánh, trợn tròn mắt nói,'Điều đó chẳng phải có nghĩa là em không có gì ngon để ăn trong dịp tết Nguyên Đán sao?”