Khương Nguyễn Nịnh: "..."
Hoắc Trầm trông trầm nội liễm là thế, mà em gái ruột tính cách chẳng giống chút nào.
dù cũng là cô bé mười lăm mười sáu tuổi.
Gặp chuyện như dọa đến mức hành vi thất thường cũng là điều dễ hiểu.
Khương Nguyễn Nịnh cô bé chọc : "Cô ngoan ngoãn lời thì sẽ ăn thịt cô. Còn nếu cô cứ la hét ồn , sẽ nuốt chửng cô ngay lập tức."
Giọng cô trong trẻo dễ , tiếng ấm áp như gió xuân, dường như mang theo một sức mạnh kỳ lạ khiến an lòng.
Hoắc Thư Đình đang giãy giụa nhịn ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt cực và một khuôn mặt cực kỳ xinh .
Cô bé ngẩn ngơ Khương Nguyễn Nịnh, ánh mắt dại , lẩm bẩm như đang mớ: "Tiên, tiên nữ tỷ tỷ..."
Gen nhà họ Hoắc , đời nào cũng nam thanh nữ tú.
Ngay cả gia tộc dòng thứ cũng chẳng ai sinh xí.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Thế nên, Hoắc Thư Đình từ nhỏ lớn lên trong một đại gia đình trai xinh gái , đặc biệt là ngày nào cũng đối diện với gương mặt tuyệt mỹ của trai , cô bé tưởng miễn dịch với sắc .
mà...
Tiên nữ tỷ tỷ mắt quá, thật sự.
Đẹp như tiên t.ử bước từ trong tranh .
Tiên t.ử thế , thể là lũ quỷ xa chứ.
"Tiên nữ tỷ tỷ, chị thật sự đến cứu em ?" Hoắc Thư Đình lúc yên tĩnh , giọng nhẹ nhàng mềm mại, trông thật ngoan ngoãn đáng yêu.
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu: " , sẽ đưa cô rời khỏi đây. cô ngoan, lời , ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-97-an-thit-ca-hai-dua.html.]
"Vâng, em sẽ ngoan." Hoắc Thư Đình vội gật đầu, cô bé nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Nguyễn Nịnh, hốc mắt đỏ hoe , "Tỷ tỷ, em nhớ Mommy, em nhớ hai, em nhớ ông bà nội, em về nhà."
"Em ở đây một , em sợ lắm..."
"Lũ quỷ xa đó cứ ăn thịt em, em sợ lắm, em về nhà..."
"Đừng sợ." Khương Nguyễn Nịnh cô bé đến đỏ cả mũi, đưa tay xoa đầu cô bé, giọng dịu dàng, " sẽ đưa cô về nhà ngay bây giờ, nhà cô đều đang đợi cô."
Khương Nguyễn Nịnh hiện tại ít khi mềm lòng.
Có lẽ thấy Hoắc Thư Đình khiến cô nhớ đến tiểu sư kiếp chăng.
Có cô dẫn tiểu sư thu phục một con quỷ lợi hại, đó hai nhốt trong lĩnh vực của con quỷ đó tròn một tháng.
Tiểu sư cũng là thiên kim tiểu thư nhà giàu, trạc tuổi Hoắc Thư Đình, ngày thường cứ như cái đuôi nhỏ bám theo cô, cực kỳ ỷ cô.
Lần nhốt đó, tiểu sư cũng nắm tay cô như thế , đỏ cả mắt mũi, em sợ lắm, em về nhà.
Khương Nguyễn Nịnh bắt quyết Cố Hồn, giúp hồn phách yếu ớt đến mức gần như trong suốt của Hoắc Thư Đình ngưng tụ vài phần mới dắt cô bé về phía cửa.
Hoắc Thư Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nép sát cô, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lộ rõ vẻ lo lắng bất an.
"Tỷ tỷ, chúng thật sự thể rời khỏi đây ?" Hoắc Thư Đình lo lắng hỏi.
Cô bé về nhà.
mà, lũ quỷ xa ở đây lợi hại quá.
Tiên nữ tỷ tỷ đ.á.n.h bọn chúng đây?
Nếu đ.á.n.h , lũ quỷ xa ăn thịt cả hai ?
Lũ quỷ ăn thịt cô bé thì thôi , nếu vì cứu cô bé mà hại tiên nữ tỷ tỷ cũng ăn thịt, cô bé thành ma cũng yên lòng.
Giọng Khương Nguyễn Nịnh bình thản, mang theo sự ung dung và trầm khiến an tâm: "Đương nhiên . Bây giờ cô cứ nghĩ xem, khi về nhà bữa đầu tiên cô ăn gì."