Vài phút , bà ngẩng đầu: "Khách quan, vị Hoắc tiểu thư mà ngài tìm, đúng là từng ở trọ tại nhà nghỉ của chúng một tháng ."
Khương Nguyễn Nịnh: "Số phòng."
Người phụ nữ do dự một chút.
Khương Nguyễn Nịnh: "Hửm?"
Người phụ nữ lập tức : "4703."
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, xoay về phía cầu thang đá lên lầu.
Người phụ nữ định gọi cô nhưng nhớ điều gì đó, cực kỳ miễn cưỡng kìm , ánh mắt oán độc âm lãnh chằm chằm bóng lưng cô lên lầu.
Khương Nguyễn Nịnh cầu thang bộ.
Trên bức tường trắng ở cầu thang, khắp nơi đều là dấu tay máu, những dấu tay to nhỏ đều, bậc thang cũng vết m.á.u còn sót .
Càng lên cao, âm sát khí càng nồng đậm, mùi m.á.u tanh cũng ngày càng gay mũi.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khi cô lên lầu thì đụng mấy đang chạy xuống, ai nấy vẻ mặt kinh hoàng tột độ, hét chói tai liều mạng chạy xuống .
Như thể phía thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo bọn họ.
Khương Nguyễn Nịnh liếc mấy đó, thấy họ sát khí bao vây tầng tầng lớp lớp, ai nấy đều tướng sắp c.h.ế.t.
Không quá nửa tiếng nữa, tất cả đều sẽ bỏ mạng tại đây.
Những đều mang vài mạng .
Không đáng để cô tay cứu giúp.
Cô nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục lên lầu.
Đến tầng 4.
Sát khí ở tầng nặng nhất, bộ hành lang đều là sát khí đen ngòm, lướt qua chỉ thấy một màu đen kịt, căn bản thấy rõ hành lang trông như thế nào.
Khương Nguyễn Nịnh đưa tay chạm giữa mày, một luồng kim quang nhàn nhạt hiện .
Khi cô hành lang, những sát khí che khuất tầm biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-96-ai-nay-deu-co-tuong-sap-chet.html.]
Trên mặt đất là dòng m.á.u đỏ tươi đang chảy, hai bên hành lang là những cánh cửa gỗ đen tuyền, cửa dùng m.á.u mực phòng.
Phòng 4703 ở cuối hành lang.
Khương Nguyễn Nịnh nhanh đến cửa phòng.
Cô đưa tay vặn tay nắm cửa, cảm giác một lực lượng đang ngăn cản.
Cô lạnh một tiếng, dùng chút sức lực vặn mạnh thêm một cái, "rắc" một tiếng, cánh cửa phát tiếng vang nặng nề từ từ mở .
Bước phòng.
Khương Nguyễn Nịnh gần như cảm ứng thở của Hoắc Thư Đình ngay lập tức.
Cô theo chút thở mong manh đó sâu trong, dừng một chiếc tủ quần áo cũ nát trong phòng.
Khương Nguyễn Nịnh đưa tay gõ gõ tủ quần áo: "Hoắc Thư Đình, cô ở trong đó ?"
Trong tủ quần áo, thở vốn mong manh bỗng trở nên hỗn loạn dồn dập.
Khương Nguyễn Nịnh trốn bên trong sợ hãi, bèn nhẹ nhàng : "Đừng sợ, là do trai cô, Hoắc Trầm tìm đến cứu cô, cô mau đây, sẽ đưa cô về nhà ngay."
Thật cô cũng thể trực tiếp mở cửa lôi Hoắc Thư Đình từ bên trong .
Chỉ là hồn phách cô hiện giờ yếu ớt .
Cô sợ cô chịu thêm kích động gì nữa, lát nữa ba hồn bảy phách sợ quá bay mất mấy cái, chờ khỏi đây tìm về cho cô .
Thế thì tăng thêm ít việc cho cô.
"Cô, cô lừa ." Giọng sợ hãi yếu ớt của cô gái truyền từ tủ quần áo, " tin cô , cô là , , quỷ ! Cô lừa ngoài sẽ ăn thịt !"
Khương Nguyễn Nịnh: "..."
Thôi, cô cứ đơn giản thô bạo một chút .
Cô đưa tay mở cửa tủ, trong tiếng hét sợ hãi của cô gái, xách cô ngoài như xách gà con.
"Hu hu hu, đừng ăn thịt !"
Hoắc Thư Đình co rúm trong tay cô, run bần bật.