Bên ngoài một đàn ông hơn 50 tuổi.
Người mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, cổ tay đeo chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm vạn tệ, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng.
Nhìn thấy Kim Hư đạo nhân, đàn ông lập tức bước tới: "Đạo trưởng, chuyện là ? Diệu Tổ vốn đang chuyện với bình thường, tự nhiên hộc m.á.u ngất xỉu."
"Có kẻ phá đám, phá hủy trận pháp của ." Kim Hư đạo nhân ánh mắt lạnh lùng, toát vẻ tàn nhẫn, "Tô thiếu gia hộc m.á.u hôn mê là do trận pháp gián đoạn."
Người đàn ông sững sờ: "Vậy, bây giờ?"
Ông "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Đạo trưởng, ngài nhất định cứu Diệu Tổ! chỉ mỗi đứa con trai , nó là mạng sống của đấy!"
"Chỉ cần cứu Diệu Tổ, bao nhiêu tiền cũng chịu!"
Kim Hư đạo nhân vội đưa tay đỡ đàn ông dậy: "Tô chủ tịch mau lên, ông yên tâm, Tô thiếu gia sẽ . Bây giờ sẽ cùng ông xem ."
Người đàn ông dậy, cũng yên tâm phần nào, nhưng thắc mắc: " dĩ nhiên tin tưởng đạo trưởng, chỉ là đạo trưởng kẻ phá đám, là ai?"
Trong mắt Kim Hư đạo nhân lóe lên tia sát khí, lạnh : "Một kẻ sống c.h.ế.t, chán sống . Đợi tìm , chính là ngày c.h.ế.t của !"
Chưa từng ai dám đối đầu với .
Nếu đối phương trời cao đất dày, dám đến phá hỏng chuyện của , thì đừng trách thủ hạ vô tình!
Hôm .
Khương Nguyễn Nịnh thức dậy, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Tối qua cô chỉ hấp thu đầy đủ tín ngưỡng lực mà còn ngủ một giấc thật ngon.
Cô thể cảm nhận rõ ràng cơ thể sự đổi, ngoài linh lực tăng lên, bệnh khí cũng tiêu trừ ít.
Bấm đốt ngón tay tính toán.
Tuổi thọ vốn chỉ còn nửa năm, nay tăng lên đến tám tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-91-dung-trach-han-thu-ha-vo-tinh.html.]
Khương Nguyễn Nịnh khỏi cảm thán sống ở một thời đại thật .
Mới livestream ba ngày mà tăng thêm ba tháng tuổi thọ.
Nếu ở thời đại livestream, cô chỉ thể dựa việc bày sạp xem bói, cho dù một ngày xem một trăm quẻ cũng bằng tín ngưỡng lực nhận từ một buổi livestream.
Rửa mặt, đ.á.n.h răng xong, ăn qua loa chút gì đó, cô đồng hồ, định xuống lầu gọi taxi đến bệnh viện thì điện thoại reo.
Cô màn hình hiển thị, bắt máy.
"Cô Khương." Giọng trầm thấp dễ của đàn ông truyền tai, mang theo chút khàn khàn khó nhận , "Không gọi điện cho cô lúc phiền cô ."
"Không ." Khương Nguyễn Nịnh đang ở cửa thang máy chờ, " mới khỏi nhà, nếu tắc đường thì mười phút nữa là đến bệnh viện."
Cô ở chung cư ngay trung tâm thành phố.
Rất gần bệnh viện.
"Cô Khương, còn năm phút nữa là đến lầu chung cư của cô." Giọng Hoắc Trầm vang lên, "Giờ cao điểm buổi sáng khó gọi xe, đến đón cô bệnh viện."
Hơn 8 giờ sáng, đúng là giờ cao điểm , khó bắt xe.
Khương Nguyễn Nịnh cũng từ chối: "Được."
Một lát .
Cô đến cổng chung cư thì thấy một chiếc Rolls-Royce màu đen lái tới.
Xe dừng hẳn, cửa mở , Hoắc Trầm bước xuống xe.
Người đàn ông ngoại hình cực kỳ bắt mắt.
Thân hình cao lớn, thon dài, gương mặt thanh nhã, tự tin, chỉ một bộ sơ mi trắng quần tây đen đơn giản nhất cũng đủ khiến ít xung quanh ngoái .
Hắn sải đôi chân dài, bước đến mặt Khương Nguyễn Nịnh.
Ánh mắt thanh lãnh của Hoắc Trầm dừng khuôn mặt trắng sứ tinh xảo của thiếu nữ, dừng vài giây, trong đáy mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.