"Ông cụ thứ đều ." Quản gia theo hai hai bước chân, "Chỉ là gần đây thời tiết thất thường nên cảm lạnh, cứ tái tái cả tháng nay vẫn khỏi hẳn."
Hoắc Trầm hỏi thêm một chuyện trong nhà.
Mấy năm Huyền Thanh Môn, cũng thường xuyên về Giang Thành.
Liên lạc với ông cụ Hoắc và cũng nhiều.
Quản gia lượt trả lời từng câu hỏi.
Rất nhanh, họ đại sảnh của tòa nhà chính.
Ông cụ Hoắc đang ghế sô pha chính giữa đại sảnh.
Ông mặc một bộ đồ kiểu Trung Quốc màu xanh lam, mái tóc bạc quá nửa chải vuốt ngược đầy khí chất. Tuy còn trẻ, nhưng đường nét ngũ quan vẫn sâu sắc và lập thể, thể thấy thời trẻ chắc chắn là một cực kỳ tuấn tú.
Trong tay ông đang một chuỗi tràng hạt bằng gỗ trầm hương, chuỗi hạt chắc hẳn dùng nhiều năm, bóng loáng lên nước như ngọc.
Cố Xu Hoa cũng đang trong phòng khách, trò chuyện với ông cụ Hoắc.
"Thưa ông, thưa phu nhân, Đại thiếu gia và cô Khương về ạ." Quản gia thông báo.
"Yến Thư, Nịnh Nịnh."
Cố Xu Hoa đầu , thấy Hoắc Trầm và Khương Nguyễn Nịnh bước , vội vàng dậy bước nhanh về phía họ.
"Nịnh Nịnh."
Đến gần, bà đỏ hoe mắt nắm lấy tay Khương Nguyễn Nịnh, ngắm cô thật kỹ một lượt, xác định cô bình an vô sự mới yên tâm hỏi han: "Mấy năm nay con ? Sống ? Bây giờ về , sẽ nữa chứ?"
Cố Xu Hoa thực sự sợ Khương Nguyễn Nịnh biến mất nữa.
Nếu Khương Nguyễn Nịnh biến mất thêm nữa, Hoắc Trầm e là sẽ phát điên mất.
"Bác gái, bác yên tâm, con sẽ nữa ." Khương Nguyễn Nịnh cũng thể giải thích chuyện cô đột nhiên biến mất với Cố Xu Hoa, chỉ đành đưa một lời hứa để bà an tâm.
"Vậy thì quá." Cố Xu Hoa siết c.h.ặ.t t.a.y cô, "Mấy năm nay cả nhà đều nhớ con, đặc biệt là Yến Thư. May quá, cuối cùng con cũng về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-532-ong-ay-thich-khuong-nguyen-ninh.html.]
Nếu Khương Nguyễn Nịnh mãi trở về.
Cả đời Hoắc Trầm chắc chắn sẽ phụ nữ nào khác.
Quãng đời còn của , e là sẽ chỉ lấy việc tu đạo trọng.
Đây là điều Cố Xu Hoa thấy.
Là một , đương nhiên bà hy vọng con cái thể sống một cuộc sống hôn nhân mỹ mãn hạnh phúc.
"Ba, đây là Nịnh Nịnh." Cố Xu Hoa kéo tay Khương Nguyễn Nịnh, dẫn cô đến mặt ông cụ Hoắc, "Không ba vẫn luôn gặp con bé , bây giờ gặp thật , ba thấy cô cháu dâu tương lai thế nào, ý ?"
Ông cụ Hoắc ngước mắt lên.
Đôi mắt nâu sẫm thần thái sáng láng, khi khác sắc bén như mắt ưng. Dù tuổi tác cao, nhưng khí trường mạnh mẽ giận tự uy của bậc bề vẫn còn nguyên vẹn.
Nếu là bình thường, đối mặt với khí trường mạnh mẽ như , thẳng mắt ông cũng cần vài phần dũng khí.
Khương Nguyễn Nịnh cư xử đúng mực, ánh mắt ung dung điềm tĩnh ông, mở miệng lễ phép gọi một tiếng: "Cháu chào ông Hoắc ạ."
Tiếng gọi "ông Hoắc" của cô khiến gương mặt ông cụ Hoắc lập tức nở nụ .
Trong đôi mắt nâu sẫm sắc bén cũng hiện lên ý hài lòng nhàn nhạt.
"Là một đứa trẻ ngoan."
Ông cụ Hoắc vươn bàn tay đang tràng hạt vẫy vẫy Khương Nguyễn Nịnh, giọng ôn hòa : "Cháu gần đây chút, đến bên cạnh ông, để ông kỹ cháu thêm chút nữa."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hoắc Trầm buông tay .
Khương Nguyễn Nịnh lời bước tới.
Đến mặt ông cụ Hoắc, cô dừng bước.
Ông cụ Hoắc chằm chằm cô đ.á.n.h giá một lượt tỉ mỉ, gật đầu, vẻ hài lòng hiện rõ mặt chút che giấu.
Ai cũng thể nhận , ông thích Khương Nguyễn Nịnh.