Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 530: Không hề thay đổi chút nào

Cập nhật lúc: 2025-12-10 03:00:03
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tất cả những trải nghiệm của Hoắc Trầm đều đổi.

 

Điểm đổi duy nhất là còn là Minh Chủ của Minh giới nữa.

 

Minh giới vẫn do Bạch Lãnh cai quản.

 

Sau khi trở trần gian, Hoắc Trầm nhận điện thoại của Cố Xu Hoa.

 

Anh bắt máy: "Alo, ."

 

"Yến Thư, con ?" Giọng Cố Xu Hoa đầy vẻ lo lắng và sốt ruột, "Mẹ gọi cho con nhiều đều báo trong vùng phủ sóng, liên lạc ."

 

"Mẹ gọi cho Nịnh Nịnh cũng liên lạc ."

 

"Rốt cuộc hai đứa ?"

 

Trong mắt Hoắc Trầm ánh lên vẻ hối , lập tức xin Cố Xu Hoa: "Xin , con và Nịnh Nịnh việc gấp đột xuất, đến một nơi xa xôi."

 

"Ở đó là vùng núi sâu nên sóng."

 

"Hiện tại bọn con về đến Giang Thành ."

 

Quay về thời quá khứ.

 

Điện thoại chắc chắn là sóng.

 

Lúc đó gấp quá, đúng là quên báo với Cố Xu Hoa một tiếng.

 

"Vùng núi sâu?" Giọng Cố Xu Hoa càng thêm lo lắng, "Hai đứa vùng núi sâu gì? Có an ? Không thương chứ?"

 

Hoắc Trầm đương nhiên sẽ cho bà nguyên nhân thực sự.

 

Tùy tiện bịa một cái cớ để lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

 

Cố Xu Hoa cũng hỏi kỹ thêm nữa, chỉ : "Ông nội con Nịnh Nịnh về Giang Thành, gặp con bé, tối nay hai đứa về nhà ăn cơm nhé."

 

Đợi Cố Xu Hoa cúp điện thoại.

 

Hoắc Trầm sang với Khương Nguyễn Nịnh: "Mẹ bảo tối nay chúng về nhà cũ ăn cơm, ông nội gặp mặt em."

 

Khương Nguyễn Nịnh ý kiến gì.

 

xác định chọn Hoắc Trầm.

 

Sớm muộn gì cũng mắt phụ .

 

Hơn nữa, dù cô thấy và Hoắc Trầm quen lâu, nhưng trong mắt khác, cô chính là bạn gái biến mất 5 năm của Hoắc Trầm.

 

Lẽ cô và ông cụ Hoắc gặp từ lâu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-530-khong-he-thay-doi-chut-nao.html.]

Trước khi đến nhà cũ họ Hoắc.

 

Khương Nguyễn Nịnh vốn đang cân nhắc xem nên mang quà gì đến cho phù hợp, nghĩ nghĩ cũng nghĩ món quà nào thích hợp.

 

Gia đình quyền quý như nhà họ Hoắc.

 

Cái gì cũng thiếu.

 

Đồ quá đắt tiền thì cô nhiều tiền để mua.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Quà bình thường thì vẻ lắm.

 

Đang lúc rầu rĩ vì chuyện thì cô nhận điện thoại của Kỳ Thanh Liên.

 

"Đại sư phụ, chúng đến Giang Thành ." Kỳ Thanh Liên vẫn như đây, chuyện với cô là kích động thôi, "Hiện tại ngài rảnh , thể ngoài gặp mặt chúng một chút ?"

 

"Năm đó ngài là biến mất mấy năm trời. Hoắc nhớ mong ngài, và sư phụ cũng nhớ ngài."

 

Khương Nguyễn Nịnh xem giờ.

 

Còn mấy tiếng nữa mới đến nhà cũ họ Hoắc, thời gian gặp mặt thầy trò Kỳ Thanh Liên vẫn dư dả.

 

Cô hỏi địa chỉ.

 

Hai thầy trò đang ở tại khách sạn Kim Vực thuộc sở hữu của Hoắc thị.

 

Hoắc Trầm lái xe đưa cô đến đó.

 

Đến khách sạn, liền thấy Kỳ Thanh Liên và Thanh Phong đạo nhân đang ngó nghiêng cửa lớn khách sạn.

 

Hoắc Trầm đỗ xe xong, Khương Nguyễn Nịnh xuống .

 

Kỳ Thanh Liên liếc mắt một cái là thấy cô, đôi mắt đen của thanh niên tuấn tú lập tức sáng rực lên, sải bước chạy chậm về phía Khương Nguyễn Nịnh.

 

"Đại sư phụ!"

 

Kỳ Thanh Liên chạy đến mặt cô, đôi mắt đen láy lấp lánh, chằm chằm cô chớp mắt, vui sướng và kích động : "Xa cách 5 năm, Đại sư phụ vẫn trẻ trung như xưa, hề đổi chút nào ."

 

Khương Nguyễn Nịnh mỉm thanh niên tuấn tú mặt, dung mạo rõ ràng trưởng thành hơn ít.

 

Còn Thanh Phong đạo nhân đang chậm rãi tới từ phía .

 

Trên hai thầy trò đều dấu vết của năm tháng.

 

đổi cũng quá lớn.

 

Người tu đạo vốn sống thọ hơn thường một chút, tự nhiên cũng già chậm hơn.

 

Sở dĩ cô bất kỳ đổi nào là vì trong dòng thời gian của cô, cô chỉ mới biến mất đầy một ngày mà thôi.

 

 

Loading...