Khương Nguyễn Nịnh cảm thấy, nếu ngăn cản Bạch Lãnh phát điên hủy diệt Minh giới và trần gian, thì cần thiết để Bạch U xuất hiện. Bạch U lẽ là duy nhất cách ngăn cản cơn điên của ông .
Cũng là duy nhất thể tìm ông .
Hiện tại cô , Bạch U và Hoắc Trầm chính là cùng một .
Nếu Bạch U xuất hiện, đem những chuyện Thiên Đạo báo cho cô cho Hoắc Trầm. Hoắc Trầm cũng đồng nghĩa với việc Bạch U .
Bạch U c.h.ế.t.
Tự nhiên sẽ mặt ngăn cản cha điên loạn của .
Khương Nguyễn Nịnh suy nghĩ một lát, khi quyết định, cô do dự nữa, xoay kéo tay Hoắc Trầm: "Hoắc Trầm, mấy năm em biến mất em ?"
Ánh mắt Hoắc Trầm khẽ động.
Đương nhiên là .
Sau khi gặp , hỏi chuyện vì quan tâm, mà là dám hỏi.
Anh dám nghĩ đến việc mấy năm qua cô sống cuộc sống như thế nào.
Nếu những năm đó cô sống , chắc chắn cô sẽ nhắc .
Hiện tại cô chủ động nhắc đến, cũng còn kiêng dè gì nữa.
"Nói ?" Hoắc Trầm kéo cô đến bên sô pha xuống.
Một bàn tay cô nắm lấy.
Tay cầm khăn tắm tiếp tục lau tóc cho cô.
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, thoáng sắp xếp suy nghĩ mới mở lời: "Hôm đó, khi thiên lôi đ.á.n.h trúng, em truyền tống đến một trăm năm ."
Động tác tay Hoắc Trầm khựng : "Một trăm năm ?"
"Vâng, em đến thế giới của một trăm năm ."
"Hoắc Trầm, một trăm năm , thế giới trở nên như thế nào ?"
Hoắc Trầm lắc đầu.
Cuối cùng cũng hiểu vì lùng sục khắp nơi thế giới cũng tìm thấy cô.
Hóa , cô thực sự đến một nơi mà thể tới .
Một trăm năm .
Cô đến tương lai.
Cô còn ở thế giới hiện tại cùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-515-dung-nguyen-than-cua-co-de-tri-thuong-cho-anh.html.]
Nghĩ đến thế giới tăm tối còn chút thở sự sống nào đó, vẻ mặt Khương Nguyễn Nịnh trở nên nặng nề: "Thế giới một trăm năm , tất cả sinh linh đều biến mất."
"Bất kể là , động vật, thực vật, tất cả những gì sự sống đều còn nữa."
Hoắc Trầm rõ ràng chấn động.
Trên khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh của lộ vẻ kinh ngạc.
"Tất cả sinh linh đều biến mất? Nịnh Nịnh, ý em là một trăm năm , thế giới biến thành một tòa thành trống?"
"Không chỉ là sinh linh biến mất..."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Còn việc sẽ bao giờ thấy ánh sáng nữa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Trầm, Khương Nguyễn Nịnh đem bộ những gì cô thấy ở thế giới và những lời Thiên Đạo với cô kể hết cho .
"Thiên Đạo , nếu thế giới thể tiếp tục vận hành bình thường, cần một sở hữu sức mạnh cực kỳ to lớn ngăn cản tất cả những chuyện xảy ."
"Người đó, chính là ."
"Hoắc Trầm, kiếp của là Chúa tể Minh giới Bạch U. Chỉ khi khôi phục bộ sức mạnh của Chúa tể Minh giới, mới thể ngăn cản thế giới hủy diệt."
Muốn Bạch U khôi phục bộ sức mạnh trong thời gian ngắn nhất.
Chỉ một cách.
Đó chính là dùng nguyên thần của cô để trị thương cho .
Mà nếu còn nguyên thần.
Cô sẽ hồn phi phách tán.
Thiên Đạo , hy sinh một cô thể cứu vớt cả thế giới.
Khương Nguyễn Nịnh vốn dĩ cũng định vĩ đại một phen, nghĩ rằng đợi giải quyết xong một việc sẽ móc nguyên thần đút cho Hoắc Trầm.
hiện tại, cô đổi ý định .
Nếu cô c.h.ế.t mà vẫn đổi mạng sống cho cô quan tâm, chẳng là c.h.ế.t uổng .
Chiếc khăn tắm trong tay Hoắc Trầm rơi xuống sô pha.
Khương Nguyễn Nịnh cảm thấy một lực mạnh mẽ kéo cô lòng.
Cô va lồng n.g.ự.c rắn chắc của đàn ông.
Cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy cô.
Giọng vốn luôn thanh lãnh ung dung của Hoắc Trầm thế mà trở nên hoảng loạn: "Không , Nịnh Nịnh, cho phép em như ."