Vương An ngẩn , vẻ mặt mang theo vài phần kính sợ hỏi: "Cô Khương, những kẻ nhiều việc ác, khi c.h.ế.t thật sự sẽ đày xuống mười tám tầng địa ngục ?"
"Trong sách những chuyện như lên núi đao, xuống biển lửa, vạc dầu gì đó, cũng đều là thật ạ?"
"Đương nhiên." Vẻ mặt Khương Nguyễn Nịnh nghiêm túc, "Mười tám tầng địa ngục thực sự tồn tại. Kẻ nhiều việc ác dù khi còn sống chịu sự trừng phạt thích đáng, nhưng xuống địa phủ cũng thoát sự phán xét và trừng trị."
"Làm , thể cần , nhưng tuyệt đối thể trở thành kẻ ác."
Làm xong biên bản, bước khỏi cục cảnh sát, Khương Nguyễn Nịnh lấy điện thoại định gọi cho Hoắc Trầm thì đầu bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất dường như cũng rung chuyển.
Một luồng sáng cực kỳ chói mắt từ trời giáng xuống. Trong tiếng la hét hoảng loạn của đường xung quanh, luồng sáng đó bổ thẳng xuống đầu Khương Nguyễn Nịnh.
Cơn đau nhức nhối lan khắp .
Khương Nguyễn Nịnh lập tức mất ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi cô tỉnh , mở mắt , bốn phía là một màn đen kịt, thấy gì cả.
Còn sự yên tĩnh c.h.ế.t chóc.
Ngoài tiếng tim đập và tiếng hít thở của chính , cô thấy gì khác.
Không khí xung quanh lạnh thấu xương.
Cô gần như ý thức ngay lập tức rằng còn ở trần gian.
nơi cũng Minh giới.
Đây là ?
"Nơi , là trần gian của một trăm năm ."
Một giọng xa xăm, trống rỗng nhưng mang theo uy áp tuyệt đối vang lên từ đỉnh đầu.
Khương Nguyễn Nịnh kinh ngạc dậy, ngẩng đầu lên tối đen phía : "Trần gian một trăm năm ? hiện tại truyền tống đến một trăm năm ư?"
" ."
"Ngươi là ai?"
Không trung một mảnh hư vô, chẳng thấy gì cả. Khương Nguyễn Nịnh định dùng phép thuật thắp sáng xung quanh thì phát hiện linh lực của mất hiệu nghiệm, dùng chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-506-chi-co-co-moi-co-the-lam-duoc.html.]
Lần đầu tiên cô cảm thấy hoảng.
"Là ngươi đưa đến một trăm năm ? Đạo sấm sét và tia chớp đó... Ngươi là... ngươi là Thiên Đạo?"
"Thiên Đạo?" Một tiếng khẽ mang theo bất kỳ cảm xúc nào vang lên, "Cô thể cho là như ."
Thế mà là Thiên Đạo thật.
Khương Nguyễn Nịnh sững sờ hồi lâu.
Cô khó hiểu : "Tại ngài đưa đến một trăm năm ?"
Thiên Đạo bất cứ việc gì cũng vô duyên vô cớ.
Lần đưa cô đến tương lai chắc chắn cũng nguyên do.
Giọng xa xăm của Thiên Đạo vang lên: "Cô thấy , thế giới một trăm năm mất ánh sáng, mất sự sống, chìm bóng tối vô tận."
"Cô cảm nhận , thế giới mà cô đang đây, là một mảnh hư vô."
"Không còn gì cả."
"Lúc cô phi thăng thất bại, vốn dĩ hồn phi phách tán. Ta chọn cho cô trở kiếp thứ nhất, cho cô tái sinh, là để cô thể cứu vớt trần gian khỏi sự sụp đổ."
"Khương Nguyễn Nịnh, nếu cô thế giới một trăm năm trở thành như bây giờ, cô cần một việc. Việc , chỉ cô mới thể , và cũng chỉ cô mới thể ngăn cản thế giới diệt vong."
Thiên Đạo cho cô việc cô cần .
Khương Nguyễn Nịnh trầm mặc lâu, sắc mặt tái nhợt : "Chỉ duy nhất cách thôi ?"
Thiên Đạo: " ."
" , quyền lựa chọn ở cô."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Ta sẽ đưa cô trở về. Làm thế nào, tùy ở cô."
Khương Nguyễn Nịnh ngờ rằng, cô chỉ ở thế giới một trăm năm đầy một tiếng đồng hồ, nhưng khi truyền tống trở về thì là 5 năm .
Cô đến tập đoàn Hoắc thị tìm Hoắc Trầm.
Vừa đại sảnh, liền thấy gọi cô bằng giọng vô cùng kinh ngạc: "Cô Khương, là cô ?"