"Chàng , đợi một trăm năm. giờ mới , sớm đầu t.h.a.i , hết đến khác bỏ rơi , thật sự quá nhẫn tâm, quá vô tình."
"Vì , lưu lạc cô hồn dã quỷ, còn cơ hội luân hồi chuyển thế nữa. Qua hôm nay, khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, hồn phách của sẽ tan biến ."
"Sao thể đối xử với như , Ngọc Lang, thể đối xử với như !"
Liễu Mạn Như càng càng xúc động, gục xuống đầu giường nức nở.
Cô từng tiếng từng tiếng gọi tên tình lang, tiếng nào cũng như đẫm máu: "Ngọc Lang, Ngọc Lang, tại phụ ..."
Lão đạo sĩ dường như cũng ngẩn xem.
Tuy nhiên, ông cũng dần hiểu chuyện gì đang xảy .
Ông kìm hỏi: "Vừa cô bé là cố nhân của cô, là vì kiếp nó là tình của cô ?"
"Nó... phụ cô?"
Liễu Mạn Như gục đầu giường một lúc mới ngẩng lên, khuôn mặt mỹ nhân ướt đẫm nước mắt: "Phải, và kiếp là tình nhân, kiếp tên là Chu Khôn Ngọc, là thầy giáo dạy học ở một trường tư thục. Năm đó mười tám, cũng mười tám."
Ánh mắt Liễu Mạn Như tuy vẫn dừng mặt bé, nhưng tâm trí bay về trăm năm .
Giọng cô cũng trở nên xa xăm: "Khi và mới quen, là minh tinh điện ảnh nhà nhà đều , vốn dĩ như và chẳng khả năng quen ."
Khi đó cô là đại minh tinh nổi tiếng khắp cả nước.
Còn Chu Khôn Ngọc chỉ là một thư sinh nghèo sống lay lắt bằng nghề dạy học.
Số tiền ít ỏi kiếm mỗi tháng còn chẳng đủ mua một tấm vé xem phim của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-487-chuyen-xua-tich-cu-1.html.]
đôi khi duyên phận đến thì chuyện thể cũng trở thành thể.
Đêm đó, Liễu Mạn Như như khi, khi xong cảnh đêm thì bắt xe về ngôi nhà tây.
Nhà cô ở ngoại ô, bình thường nơi đó ít qua , đêm khuya càng một bóng .
Xuống xe, cô bảo tài xế về .
Lúc lấy chìa khóa mở cửa, bỗng nhiên một đôi tay bịt chặt miệng mũi.
Liễu Mạn Như hoảng hốt c.ắ.n mạnh tay kẻ đó, bỏ chạy, chạy hét lớn kêu cứu: "Cứu mạng, cứu mạng, cướp, cướp!"
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
dù cô cũng là phận nữ nhi yếu đuối, lúc đó mặc sườn xám và giày cao gót, chạy mấy bước ngã nhào xuống đất.
Gã đàn ông cướp của cô nhanh đuổi kịp.
Gã túm cô dậy từ đất, kề d.a.o n.g.ự.c cô, hung tợn đe dọa: "Còn dám kêu tao đ.â.m c.h.ế.t mày ngay, nếu mày ngoan ngoãn đưa tiền , hầu hạ tao cho sướng, tao còn thương hoa tiếc ngọc mà tha cho mày."
Liễu Mạn Như sợ hãi tột độ.
Cô sợ gã đàn ông sẽ thực sự đ.â.m d.a.o n.g.ự.c .
Cô dám kêu nữa.
Gã đàn ông thấy cô lên tiếng nữa liền ép cô cửa nhà, lệnh cho cô mở cửa.
Liễu Mạn Như ngốc, cô rõ một khi mở cửa cho gã đàn ông nhà thì lúc đó cô mới thực sự gọi trời trời thấu, gọi đất đất .
Trong khoảnh khắc sinh t.ử , đầu óc cô xoay chuyển liên hồi, một mặt giả vờ phối hợp cầm chìa khóa mở cửa, một mặt lo lắng tột độ suy nghĩ cách thoát an .
lúc cô cuống đến mức sắp thì khóe mắt bỗng liếc thấy một bóng .