"Chỉ là, cuối cùng vẫn sợ c.h.ế.t, nên đổ bình t.h.u.ố.c độc ."
"Cho nên c.h.ế.t ngày hôm đó, thực chỉ một cô thôi."
"Cô đợi ở bên cầu Nại Hà bao nhiêu năm như mà đợi , là vì vẫn còn sống."
"Lúc còn sống, vẫn luôn nhớ kỹ lời ước hẹn , cũng cô sẽ đợi ở đó. vẫn luôn dám đến phó ước."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
"Hơn nữa, đầy một tháng khi cô qua đời, kết hôn sinh con với phụ nữ khác."
Liễu Mạn Như như sét đánh, thể tin nổi lùi hai bước, gót giày dẫm vũng nước mặt đất, thể cô lảo đảo ngã xuống.
Ngã mặt đất.
Cô ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch vô cùng: "Chàng kết hôn sinh con với phụ nữ khác đầy một tháng khi qua đời?"
Khương Nguyễn Nịnh cô, gật đầu: "Phải. Hắn và vợ khi kết hôn tương kính như tân, tình cảm hòa thuận, cả đời tổng cộng bốn con gái hai con trai."
"Liễu Mạn Như, chính là một đàn ông như mà cô đợi suốt một trăm năm."
"Cô thấy đáng ?"
"Buông bỏ chấp niệm của cô, đầu t.h.a.i chuyển kiếp cho ."
Trong mắt Liễu Mạn Như đẫm lệ.
Cô bất động mặt đất, mặc cho nước mưa xối xả lên .
Ánh mắt cô đờ đẫn lên bầu trời, mặt mang theo nỗi đau khổ và tuyệt vọng vô tận, giọng run run thì thầm: " một lòng một với , thể phụ như . Vì , từ bỏ cơ hội đầu t.h.a.i luân hồi, cô hồn dã quỷ suốt một trăm năm, ngày ngày đêm đêm đợi , mong bên cầu Nại Hà, cứ ngỡ nhốt ở đó, nhưng bỏ rơi để sống một ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-484-buong-bo-chap-niem-cua-co-di.html.]
Đau thương bi thống đến cùng cực.
Trong mắt cô thế mà chảy hai dòng huyết lệ.
Cư dân mạng trong phòng livestream tuy sợ ma, nhưng lúc đối với cô chỉ còn sự đồng cảm.
[Bà nội từng kể chuyện về Liễu Mạn Như, bảo bà mất vì bệnh. Không ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t thực sự là uống t.h.u.ố.c độc.]
[ hiểu, nếu hai yêu , tại thể sống bên khi còn sống mà hẹn tự tử?]
[ đấy, nỗi khổ tâm gì ?]
[Tuy sợ ma, nhưng giờ thấy Liễu Mạn Như đáng thương quá. Hẹn yêu cùng c.h.ế.t, kết quả c.h.ế.t thật, yêu vì sợ c.h.ế.t mà đổi ý, còn kết hôn sinh con ngay khi c.h.ế.t lâu. Mà cô chẳng gì, còn ngốc nghếch đợi cả trăm năm. Đáng thương, thực sự quá đáng thương.]
[ , cũng thấy Liễu Mạn Như đáng thương quá. Đợi lâu như nhận kết quả thế , đổi là ai cũng chấp nhận nổi.]
Khương Nguyễn Nịnh khẽ thở dài, trong mắt cũng lộ một tia thương cảm: "Liễu Mạn Như, cô còn hỏi gì nữa ?"
Khuôn mặt Liễu Mạn Như đầy huyết lệ.
Cô từ từ nhếch khóe môi, chậm rãi bò dậy từ đất, nụ đau khổ về phía Khương Nguyễn Nịnh: "Đại sư, thể gặp kiếp của ?"
"Cô gặp kiếp của ?" Khương Nguyễn Nịnh hiểu, "Sau khi chuyển kiếp, chuyện kiếp còn liên quan gì đến nữa, cũng còn nhớ cô là ai."
"Người cô gặp, cũng còn là của ngày xưa nữa."
"Trong tình huống như , cô vẫn gặp ?"
Liễu Mạn Như gật đầu: "Phải, dù còn nhớ chuyện giữa chúng nữa, vẫn gặp . Đại sư, ngài thể tính kiếp của hiện đang ở ?"