Trước đây Khương Tín luôn tin chắc rằng hành động của Khương Nguyễn Nịnh đều chỉ là đang giận dỗi, trút bỏ sự bất mãn và gây sự chú ý với họ.
Dù là việc cô dọn khỏi nhà, chặn cả nhà, đó đòi đoạn tuyệt quan hệ, thực đều coi là thật.
Những khác trong nhà họ Khương cũng .
Dù đây cô cũng từng loạn đòi bỏ nhà , cũng từng những lời dỗi hờn đòi đoạn tuyệt quan hệ như .
Cuối cùng chẳng vẫn xám xịt về đó .
mãi đến giờ phút .
Khương Tín mới nhận , Khương Nguyễn Nịnh thật.
Cô thực sự rời bỏ họ, cắt đứt quan hệ với họ.
Khương Tín diễn tả cảm giác trong lòng lúc là gì.
Hắn thế mà cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng vốn chẳng để tâm đến Khương Nguyễn Nịnh, khi cô còn ở nhà họ Khương, cũng coi cô như tồn tại, chẳng mấy khi để ý đến cô.
Thậm chí còn cảm thấy cô là thừa trong nhà.
Khi cô đón về, gia đình bốn họ sống hòa thuận hạnh phúc bao, chuyện gà bay ch.ó sủa đều xảy từ khi đón cô về nhà họ Khương.
Nên ít từng nghĩ, giá như Khương Nguyễn Nịnh thể biến khỏi nhà họ Khương thì mấy.
Giá như cô bỏ nhà bao giờ nữa thì mấy.
Bây giờ điều mong thành sự thật.
Cô thật .
Sẽ nữa.
vui vẻ như dự đoán.
Hắn bắt đầu nhớ từng chút một về những ngày chung sống với Khương Nguyễn Nịnh, từ ngày cô đón về nhà họ Khương cho đến cuối cùng cô rời .
Bỗng nhiên phát hiện , hình như thực sự nhiều chuyện quá đáng.
Hắn đối xử với cô, thực sự chẳng gì.
Không chỉ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-478-anh-coi-em-la-tre-con-day-a.html.]
Những khác trong nhà cũng luôn đối xử với cô như ngoài, bao giờ thực sự coi cô là một nhà.
Họ luôn coi cô là sự tồn tại cũng mà cũng chẳng .
Bây giờ, cô cũng cần đám " nhà" cũng mà cũng chẳng nữa.
Khương Nguyễn Nịnh rời khỏi bệnh viện.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cách cổng lớn bệnh viện xa đỗ một chiếc Bentley màu đen.
Khi cô bước khỏi cổng, cửa xe Bentley mở, đàn ông bước xuống xe thẳng về phía cô.
Đến mặt cô, đưa một tay .
Khương Nguyễn Nịnh đưa tay cho .
Lập tức nắm chặt lấy.
Hoắc Trầm dắt cô về phía chiếc Bentley đen: "Mọi việc giải quyết xong chứ?"
"Ừ." Khương Nguyễn Nịnh gật đầu.
"Mệt ?"
"Cũng bình thường, mệt lắm, nhưng bụng đói."
"Muốn ăn gì? Anh đưa em ăn khuya."
Khương Nguyễn Nịnh suy nghĩ nghiêm túc, do dự hỏi: "Hoắc Trầm, món cháo hải sản nấu cho em ngon lắm, giờ em ăn món đó, nhưng bây giờ phiền lắm ?"
Tay nghề nấu nướng của Hoắc Trầm thực sự tuyệt.
Sau khi Khương Nguyễn Nịnh dọn về sống cùng , bữa sáng mỗi ngày đều do Hoắc Trầm tự tay bếp , xong còn bỏ hộp giữ nhiệt cho cô, cô ngủ dậy mở hộp là ăn ngay.
Được thưởng thức tay nghề của , giờ cô chẳng mấy hứng thú với đồ ăn hàng quán bên ngoài nữa.
Hiện tại món cô ăn nhất chính là cháo hải sản Hoắc Trầm nấu.
Cháo hải sản bên ngoài đều hương vị đó.
"Muốn ăn cháo hải sản ?" Hoắc Trầm mở cửa ghế phụ cho cô, đợi cô lên xe mới vòng sang bên ghế lái.
Lên xe xong, nghiêng qua thắt dây an cho cô.
Khương Nguyễn Nịnh bật : "Hoắc Trầm, coi em là trẻ con đấy ?"
Ngoài .