Mẹ Khương như c.h.ế.t đuối vớ cọc, đôi mắt sưng húp vì lập tức sáng lên, nắm chặt điện thoại, vội vàng hỏi dồn: "Là ai, đạo trưởng đó là ai?"
Thanh Phong đạo nhân: "Là Tổ sư gia của Huyền Thanh Môn chúng . Tuy nhiên, ngài chịu mặt thì dám đảm bảo."
Mẹ Khương vội : "Đạo trưởng, vị đại sư hiện đang ở ? thế nào mới liên lạc với ngài ?"
"Ngài đang ở Giang Thành." Bên phía Thanh Phong đạo nhân vang lên tiếng thông báo của tiếp viên hàng nhắc nhở máy bay cất cánh, yêu cầu hành khách tắt thiết liên lạc.
Thanh Phong đạo nhân để một dãy điện thoại tắt máy.
Để mặc Khương tự liên hệ.
Mẹ Khương bên nhận điện thoại, mới qua thấy quen quen, đợi đến khi bấm gọi , thấy cái tên hiện lên màn hình điện thoại, bà lập tức sững sờ tại chỗ.
Bà như mù chữ, chằm chằm cái tên đang nhấp nháy màn hình hết đến khác.
"Sao hiện tên Nịnh Nịnh thế ." Bà lẩm bẩm một cách thể tin nổi, "Chẳng bấm của vị cao nhân ."
Bà tưởng bấm nhầm .
Liền gọi nữa.
Trên điện thoại vẫn hiện lên cái tên tương tự.
"Xin , máy quý khách gọi đang bận..."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Trong ống điện thoại truyền đến tiếng báo máy bận.
Âm thanh thông báo Khương cũng chẳng lạ lẫm gì.
Lúc đầu khi bà gọi điện cho Khương Nguyễn Nịnh, gọi mãi , nào cũng báo máy bận, bà còn tưởng thật sự đang chuyện điện thoại với Khương Nguyễn Nịnh.
Sau Khương Tín mới bảo cho bà , đó là do chặn .
Cho đến tận bây giờ.
Điện thoại của Khương Nguyễn Nịnh vẫn gọi .
Bọn họ đều vẫn trong danh sách đen của cô, từng thả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-443-nguoi-do-the-ma-lai-la-khuong-nguyen-ninh.html.]
Sau thứ ba xác nhận điện thoại của vị cao nhân và của Khương Nguyễn Nịnh chính là cùng một , Khương rốt cuộc cũng chấp nhận một sự thật mà bà chấp nhận nhất.
Đó chính là.
Vị Tổ sư gia Huyền Thanh Môn trong miệng Thanh Phong đạo nhân, thực sự khả năng chính là Khương Nguyễn Nịnh.
"Mẹ."
Cửa phòng bệnh đẩy , Khương Tín bước nhanh , mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển. Khi thấy Khương Tư Tư đang hôn mê bất tỉnh giường bệnh, dừng bước, lo lắng hỏi: "Tư Tư rốt cuộc thế nào ? Bác sĩ ạ?"
Lúc Khương Tín nhận điện thoại báo Khương Tư Tư xảy chuyện, đang tiếp khách hàng ở bên ngoài.
Nghe điện thoại xong liền vội vàng chạy đến bệnh viện.
Hắn chạy một mạch đến đây.
Mẹ Khương như thấy gì, cúi đầu điện thoại, dường như đang mải suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần.
"Mẹ?"
Khương Tín cau mày về phía bà: "Sao gì thế? Tư Tư rốt cuộc ?"
Mẹ Khương vẫn im lặng.
Miệng lẩm bẩm gì đó.
Khương Tín ghé sát , thấy bà cứ lẩm bẩm hai chữ.
Tiêu .
Sắc mặt Khương Tín lập tức trở nên khó coi.
Mặt cắt còn giọt máu, cảm giác m.á.u đều lạnh toát, giọng run run hỏi: "Chẳng lẽ, Tư Tư mắc bệnh nan y gì ?"
"Mẹ, gì chứ!" Khương Tín nắm vai Khương lay mạnh.
"Khương Tín, cứu , em gái con cứu ." Mẹ Khương ngẩng đầu lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y , thành tiếng, "Nó ghét Tư Tư như thế, nó chắc chắn sẽ cứu Tư Tư ."
Khương Tín mà chẳng hiểu đầu đuôi .
"Mẹ, rốt cuộc đang cái gì thế? Ai chịu cứu Tư Tư? Ai ghét Tư Tư? Mẹ vẫn cho con , Tư Tư rốt cuộc ?"