Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 439: Bị mất một phần ký ức

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:55:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

"Anh thấy thế nào ?" Khương Nguyễn Nịnh cầm cốc nước bàn, đưa đến bên miệng , "Uống nước cho đỡ khát."

 

Hoắc Trầm định giơ tay lên, nghĩ ngợi một chút buông xuống.

 

Anh uống mấy ngụm nước từ tay Khương Nguyễn Nịnh mới : "Hiện giờ thấy mệt, còn thì ."

 

Khương Nguyễn Nịnh đặt cốc nước xuống.

 

Cô ngước mắt chằm chằm, trong ánh mắt dường như mang theo sự dò xét.

 

"Sao ?" Hoắc Trầm cong môi, giọng dịu dàng, "Sao em bằng ánh mắt đó?"

 

Khương Nguyễn Nịnh chớp mắt, thấy cử chỉ lời của đều giống hệt , nhưng nhớ chuyện biến thành khác sân thượng hôm đó, cô nhịn hỏi: "Chuyện sân thượng hôm đó, còn nhớ bao nhiêu?"

 

"Hả?" Hoắc Trầm hồi tưởng một lúc thành thật , "Anh cảm giác như mất một phần ký ức . Anh chỉ nhớ chúng lên sân thượng, đó xuất hiện một con quái vật mắt đỏ lòm, đó nữa là chìm bóng tối."

 

Anh cố gắng nhớ nhưng tài nào nhớ nổi chuyện gì xảy đó.

 

thể khẳng định, mất một phần ký ức.

 

"Nịnh Nịnh, đó xảy chuyện gì?" Anh cau mày, "Sao nghĩ mãi ? Con quái vật mắt đỏ đó giờ thế nào ? Còn mấy cảnh sát nữa."

 

"Và cả em nữa."

 

Anh chằm chằm cô, quan sát tỉ mỉ một lượt, dường như để xác nhận tình trạng hiện tại của cô.

 

"Em ?"

 

Khương Nguyễn Nịnh lúc mới chắc chắn rằng nhớ những chuyện xảy khi biến thành Bạch U.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

 

May mà nhớ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-439-bi-mat-mot-phan-ky-uc.html.]

Anh vẫn là Hoắc Trầm của .

 

Nếu , cô thật sự đối mặt với thế nào.

 

"Không nhớ thì đừng nghĩ nữa." Khương Nguyễn Nịnh nắm lấy tay , "Chuyện xảy đó cũng chẳng gì quan trọng . Con quái vật mắt đỏ đó em giải quyết , mấy cảnh sát cũng đều bình an vô sự."

 

"Chỉ thương một chút, may mà nguy hiểm đến tính mạng, chỉ hôn mê mấy ngày thôi."

 

"Thời gian tĩnh dưỡng cho , chuyện công ty tạm gác sang một bên . Đợi khỏe hẳn hãy ."

 

Hoắc Trầm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, gật đầu: "Ừ, em."

 

Khương Nguyễn Nịnh nhắc nhở: "Bác Cả của tâm địa bất chính, ông dẫn theo tên tà tu đó đến là nhân cơ hội hãm hại ."

 

"Lần thành công, chắc chắn ông sẽ bỏ cuộc , sẽ còn tìm cơ hội khác."

 

"Anh đề phòng ông một chút."

 

Hoắc Trầm khẽ, ánh mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo: "Ông vẫn luôn nhòm ngó Hoắc thị, lúc khi ông nội giao Hoắc thị cho quản lý, ông còn ầm lên một trận."

 

"Anh đương nhiên dã tâm của ông c.h.ế.t."

 

"Em yên tâm, sẽ cho ông cơ hội ."

 

Mấy năm nay, vẫn luôn đề phòng Hoắc Vân Đình.

 

Chợt nhớ một chuyện, Khương Nguyễn Nịnh, hỏi: "Em gặp lão đạo sĩ tóc bạc đó , ông là tên tà tu mà em quen ?"

 

"Là ." Giọng Khương Nguyễn Nịnh mang theo vài phần sát khí, "Không ngờ thực sự còn sống, là do năm xưa em sơ suất."

 

"Năm xưa?" Hoắc Trầm thấy lời của cô kỳ lạ, "Hai quen lâu ? Hắn từng chuyện bất lợi cho em ?"

 

Khương Nguyễn Nịnh suy nghĩ một chút thừa nhận: "Ừ, quen lâu . Từng là kẻ thù."

 

Trong mắt Hoắc Trầm lộ vẻ nghi hoặc.

 

 

Loading...