"Còn về việc bước chân cửa nhà họ Hoắc , cũng đến lượt Cả quyết định, cũng tính, thậm chí là Yến Thư cũng tính."
Cố Xu Hoa đầu Khương Nguyễn Nịnh, nhấn mạnh từng chữ: "Chuyện xem ý của bản Nịnh Nịnh."
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ý tứ trong lời của Cố Xu Hoa rõ ràng.
Khương Nguyễn Nịnh gả cho Hoắc Trầm , gả cho Hoắc Trầm , do nhà họ Hoắc quyết định.
Cũng do Hoắc Trầm quyết định.
Mà là tùy thuộc ý của chính cô.
Nói cách khác, cánh cửa nhà họ Hoắc vẫn luôn rộng mở chào đón cô.
Chưa bao giờ khép .
Muốn là tùy tâm ý của cô.
Cô mới là nắm quyền chủ động.
Không nhà họ Hoắc chọn cô.
Mà là cô chọn nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Đình đương nhiên hiểu ý tứ trong lời bà, sắc mặt càng thêm khó coi: "Hừ, các cho loại phụ nữ bước chân cửa nhà họ Hoắc, cũng hỏi qua ý kiến của ba !"
"Với cái kiểu của cô , ba đời nào đồng ý !"
"Nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, tuyệt đối thể là cô !"
Hoắc Trầm hiện là nắm quyền nhà họ Hoắc.
Khương Nguyễn Nịnh gả cho , đương nhiên sẽ là nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc.
Mới đầu gặp mặt tôn trọng bọn họ như .
Sau mà thành nữ chủ nhân nhà họ Hoắc thì còn thể thống gì nữa, bọn họ sống ở nhà họ Hoắc còn yên !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-438-nu-chu-nhan-sau-nay-chi-co-the-la-co-ay.html.]
Ông tuyệt đối thể chấp nhận phụ nữ họ Khương gả nhà họ Hoắc!
Ông đem chuyện cho ông cụ , để ông cụ mặt mới !
Hoắc Trầm ai cũng , chỉ lời ông cụ là nó còn lọt tai vài phần.
"Khụ khụ, nữ chủ nhân của nhà họ Hoắc, chỉ thể là cô ."
Giọng khàn khàn lạnh lùng chợt vang lên.
Cố Xu Hoa vui mừng đầu , thấy Hoắc Trầm hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh , đang chống một tay lên giường, từ từ dậy.
"Yến Thư, con tỉnh !" Bà vội đưa tay đỡ.
"Anh! Cuối cùng cũng tỉnh ." Hoắc Thư Đình cũng vội vàng lấy cái gối tựa nhét lưng Hoắc Trầm, ân cần hỏi, "Anh thấy thế nào ? Có khát ? Có đói ? Em rót nước cho nhé."
Hoắc Trầm ngước mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ về phía Hoắc Vân Đình và lão đạo sĩ tóc bạc bên cạnh ông , giọng trầm thấp khàn khàn mang theo sự lạnh lẽo: "Con quen bạn gái thế nào, cưới phụ nữ nào, đó đều là chuyện riêng của con. Bác Cả can thiệp chuyện tư của khác, tay vươn e là dài quá đấy."
"Còn về nhân phẩm bạn gái con thế nào, cũng đến lượt liên quan phán xét."
"Hiện giờ con thấy khỏe, rảnh tiếp đãi . Bác Cả thăm xong , thì mời về cho."
Hoắc Vân Đình ngờ Hoắc Trầm tỉnh đúng lúc .
Ông tuy là bậc cha chú.
mặt Hoắc Trầm, ông - bậc cha chú - như chuột thấy mèo, mắng liên tiếp mấy câu mà chẳng dám ho he nửa lời.
"Yến... Yến Thư, con tỉnh ." Bị đuổi khéo, ông còn lành, "Tỉnh là , tỉnh là , nếu con thì, thì bác và thím con ở phiền con nghỉ ngơi nữa."
"Đạo trưởng, chúng thôi."
Hoắc Vân Đình hiệu bằng mắt cho lão đạo sĩ tóc bạc, ngoài.
Lão đạo sĩ tóc bạc Khương Nguyễn Nịnh một cái thật sâu, Hoắc Trầm, đáy mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn cực nhanh, đó theo Hoắc Vân Đình rời .
Cố Xu Hoa cũng tìm cớ bảo Hoắc Thư Đình theo bà khỏi phòng bệnh.
Trong phòng chỉ còn Khương Nguyễn Nịnh và Hoắc Trầm.