Cô khẽ phất tay, ngọn lửa đó liền biến thành một chiếc đèn chiếu sáng, từ từ bay lên giữa trung.
Nơi ánh lửa chiếu đến lập tức sáng bừng lên.
Không còn là một màn đen kịt nữa.
Mấy viên cảnh sát vui mừng phát hiện tầm khôi phục, thể rõ xung quanh.
Ngay cả cái lạnh thấu xương cũng ánh lửa ấm áp xua tan ít.
Không còn lạnh đến thế nữa.
ngay giây tiếp theo khi tầm khôi phục, nụ mặt mấy họ còn kịp tắt thì đôi đồng t.ử dọc đỏ như m.á.u lơ lửng giữa trung dọa cho ngã bệt xuống đất.
"Kia... là cái gì thế?" Một viên cảnh sát chỉ tay về phía trung.
Vương An cũng thấy đôi mắt đó.
Đây là đầu tiên thấy hình dạng của Dục Yểm.
Trong làn khói đen dày đặc , thứ thể thấy chỉ là một đôi đồng t.ử dọc đỏ lòm.
Giống như mắt rắn.
đáng sợ hơn mắt rắn gấp trăm ngàn .
Đồng t.ử đỏ như m.á.u cuộn trào ngọn lửa, như thể đến từ địa ngục, chỉ cần nó một cái liền cảm giác cả thể xác lẫn linh hồn sẽ ngọn lửa thiêu rụi thành tro bụi trong tích tắc.
Vương An bình thường gan cũng to.
Chưa từng sợ cái gì.
khoảnh khắc chạm mắt với Dục Yểm, nỗi sợ hãi bản năng khiến tay run lên kiểm soát, kìm lùi một bước, theo phản xạ đưa tay sờ khẩu s.ú.n.g lục giắt bên hông.
Chỉ Khương Nguyễn Nịnh và Hoắc Trầm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tại chỗ, để lộ quá nhiều cảm xúc.
Khương Nguyễn Nịnh từng giao đấu với Dục Yểm, trong lòng nắm chắc phần thắng nên chẳng hề sợ nó.
Còn Hoắc Trầm, khi đối mặt với Dục Yểm nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-428-nguoi-the-ma-lai-muon-giet-ta.html.]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Khi đôi mắt đỏ lòm đó, hề cảm thấy sợ hãi, mà là một cảm giác quen thuộc quái dị cùng ham g.i.ế.c chóc sục sôi trong máu.
Lần đầu tiên, nảy sinh sát ý, là đối với một sinh vật con .
Cảm giác thực sự kỳ lạ.
Ngay cả chính cũng hiểu tại như .
Và ngay khoảnh khắc nảy sinh sát ý với Dục Yểm, đôi mắt đỏ lòm của Dục Yểm lộ vẻ hưng phấn, nó âm lãnh với vẻ thích thú nồng đậm, chuyển ánh mắt sang Hoắc Trầm.
"Thú vị, thật là thú vị."
"Ngoại trừ đó, đây là đầu tiên một con dám nảy sinh sát ý với ."
Giọng điệu của Dục Yểm tràn đầy sự hưng phấn khó tin: "Quả nhiên là mệnh cách hiển quý Thiên Đạo che chở, khác hẳn với lũ phàm ngu xuẩn nhát gan . Lũ bẩn thỉu đê tiện đó thấy chỉ sợ vãi quần."
"Ngươi, thế mà g.i.ế.c ."
"Ha ha ha, thực sự thú vị quá mất."
"Linh hồn cực phẩm thú vị trăm năm khó gặp thế , nếu ăn , sẽ nhớ thương đời đời kiếp kiếp mất."
Nghe Dục Yểm ăn linh hồn , vẻ mặt gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Trầm vẫn hề đổi, chỉ ánh mắt lạnh vài phần: "Vậy ? Tiếc thật, ngươi ăn ."
Dục Yểm như sững sờ.
Một lúc , nó mới lạnh: "Dù ngươi Thiên Đạo che chở thì cũng chỉ là một tên phàm nhỏ bé. Ta ăn ngươi, chẳng lẽ ăn ?"
Hoắc Trầm nhếch môi: "Nếu ngươi ăn , ngươi tay từ sớm . Chẳng đợi đến bây giờ ."
Dục Yểm: "..."
Đôi mắt đỏ lòm của nó lộ vẻ tức giận: "Ngươi dám nghi ngờ năng lực của ? Ngươi tin ăn ngươi ngay bây giờ !"
Đáng ghét.
Tên con đáng c.h.ế.t .
Sao nó ăn !