Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 427: Sao tự nhiên lạnh thế này

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:54:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Mấy họ chẳng ai ý định rời .

 

Tất cả đều rút điện thoại , chĩa lên trời phim.

 

Vương An thấy họ phớt lờ , mặt sầm , định nổi giận thì thấy đám mây đen vốn đang lơ lửng giữa trời bỗng nhiên khuếch tán , biến thành làn khói đen kịt.

 

Chưa đợi họ kịp phản ứng, khói đen nhanh chóng lan tỏa, trong chốc lát bao trùm bộ sân thượng.

 

Mấy viên cảnh sát trẻ còn hào hứng đòi hiện tượng thiên nhiên kỳ thú lập tức hoảng loạn, kìm thốt lên kinh hãi: "Chuyện gì thế , trời tối sầm ."

 

Sân thượng khói đen bao phủ lọt một tia sáng, xung quanh tối đen như mực, đưa tay thấy năm ngón.

 

Mấy viên cảnh sát đều cạnh .

 

lúc .

 

Dù họ đối diện cũng thấy .

 

Chỉ thể thấy tiếng thở dốc và tiếng tim đập thình thịch của đối phương.

 

"Á, lạnh quá, lạnh quá lạnh quá, tự nhiên lạnh thế ."

 

Cái lạnh thấu xương như thể mùa đông khắc nghiệt ập đến, nhiệt độ xung quanh giảm xuống hàng chục độ trong nháy mắt, từ hơn ba mươi độ của mùa hè bỗng chốc biến thành âm mấy độ của mùa đông giá rét.

 

Họ đều mặc đồng phục ngắn tay mùa hè.

 

Đứng trong làn khói đen bao lâu lạnh đến run cầm cập.

 

"Đội trưởng Vương, đội trưởng Vương ?"

 

Vương An là lớn tuổi nhất trong nhóm.

 

Bình thường việc trầm đáng tin cậy, mấy viên cảnh sát trẻ đều hiện tượng quái dị bất ngờ dọa sợ, theo bản năng liền tìm Vương An.

 

" đây." Trong làn khói đen vang lên giọng cứng ngắc của Vương An, "Mấy thằng nhóc lời , bảo thì chịu, cứ đòi lấy điện thoại ."

 

"Giờ thì sợ ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-427-sao-tu-nhien-lanh-the-nay.html.]

 

"Không đội trưởng Vương, rốt cuộc là chuyện gì thế ?" Một viên cảnh sát trẻ sắp đến nơi, giọng mếu máo, "Không tận thế đến chứ."

 

" đấy đội trưởng Vương, trời tối sầm thế . Còn nữa, giờ lạnh thế, chúng đây, rời khỏi chỗ ..."

 

"Không ma ám thật đấy chứ!" Một viên cảnh sát khác hoảng loạn , "Lúc chúng đến đây, một bà bác cứ kéo tay bảo sân thượng ma, bảo những nhảy lầu đều là ma bắt."

 

"Bà còn bảo đừng lên sân thượng, lên xuống ."

 

" cứ tưởng bà dọa sợ nên linh tinh, giờ xem sân thượng thực sự vấn đề !"

 

"Ma á? Vãi chưởng, sợ ma nhất đấy, nó đừng cố tình dọa !"

 

"Làm đây, giờ chúng ? Đội trưởng Vương, chứ!"

 

Tình trạng của Vương An cũng giống hệt mấy họ.

 

Cũng chẳng thấy gì cả.

 

Trong khoảnh khắc cũng thấy hoảng, nhưng nghĩ đến Khương Nguyễn Nịnh đang ngay bên cạnh, nhanh chóng bình tĩnh .

 

Khương tiểu thư lợi hại như .

 

Chắc chắn sẽ để họ xảy chuyện.

 

Nghĩ đến đây, về phía bên cạnh, tuy thấy gì nhưng thể cảm nhận Khương Nguyễn Nịnh đang ở đó.

 

"Khương tiểu thư, xin cô giúp chúng , giúp chúng rời khỏi đây với."

 

Giọng Vương An mang theo vẻ áy náy: "Bọn họ chuyện, tuổi trẻ, tò mò đủ thứ. Vừa bảo chịu ."

 

Hiện tại duy nhất thể giúp họ rời .

 

Chỉ Khương Nguyễn Nịnh.

 

Giọng bình tĩnh chút sợ hãi của Khương Nguyễn Nịnh vang lên nhẹ nhàng trong bóng tối: "Dục Yểm, thả họ , ngươi đối phó là , ?"

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Đầu ngón tay cô bùng lên một ngọn lửa.

 

 

Loading...