"Bánh tart trứng sầu riêng mới lò hôm nay ngon lắm, vẫn còn nóng đấy, em..." Hoắc Trầm dứt lời thì thấy con mèo trắng nhỏ nhảy từ bàn xuống, sững ngay tại huyền quan.
"Meo."
Tiểu Bạch ngẩng đầu, đuôi dựng , bộ dạng vênh váo tự đắc, bước những bước ưu nhã chậm rãi về phía Hoắc Trầm.
Đây là đầu tiên Tiểu Bạch thấy Hoắc Trầm bằng xương bằng thịt.
Đôi mắt màu xanh băng kén chọn của nó hiếm khi để lộ một tia hài lòng.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ừm, mắt của chủ nhân cũng đấy chứ, tên đàn ông trông cũng khá mã.
Xét về ngoại hình thì xứng đôi với chủ nhân.
Ít nhất, giống như cái tên bạn trai cũ gì đó của chủ nhân, thôi thấy ghét.
"Mèo con?" Hoắc Trầm cúi đầu con mèo trắng nhỏ chạy đến chân , ngạc nhiên nhướng mày, "Nịnh Nịnh, trong nhà một con mèo trắng thế , là thú cưng em mới mua ?"
Khương Nguyễn Nịnh bước nhanh về phía .
"Xin , em bàn với . Nếu thích nuôi thú cưng, hoặc dị ứng với lông mèo thì em thể gửi nó chỗ khác."
"Gào."
Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng phản đối đầy bất mãn.
Chủ nhân cũng thiên vị quá đáng .
Bọn họ chính là chủ nhân và linh thú ký kết khế ước trọn đời đấy!
Chỉ vì một đàn ông mới quen bao lâu mà chủ nhân nỡ tống khứ nó !
Hoắc Trầm cong môi, đưa túi giấy trong tay cho cô: "Không , tuy từng nuôi mèo, nhưng cùng em chăm sóc một thú cưng, trải nghiệm chắc sẽ thú vị."
"Hơn nữa con mèo trắng xinh xắn thật, trông linh tính."
"Nếu em thích thì cứ nuôi tiếp ."
Khương Nguyễn Nịnh ngờ chấp nhận nhanh như .
"Mèo rụng lông lắm, phiền ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-421-tieu-bach-rat-thich-anh.html.]
Hoắc Trầm cúi , đưa tay bế Tiểu Bạch lên.
Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu đen.
Lông của Tiểu Bạch mượt mà như lụa, bình thường ít rụng, nhưng cũng vài sợi lông tơ mềm mại dính lên chiếc áo sơ mi đen của , mà tỏ chẳng hề bận tâm.
Anh đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch, giọng ôn hòa: "Vấn đề nhỏ thôi, thể bảo dì giúp việc chăm chỉ quét dọn hơn, trong nhà cũng thể mua thêm vài thiết hút lông."
Lúc thấy đưa tay bế Tiểu Bạch, Khương Nguyễn Nịnh còn thót tim lo lắng.
Sợ cào.
Tiểu Bạch là vua của các loài linh thú, tâm cao khí ngạo, ngoại trừ tỏ ngoan ngoãn hiền lành mặt cô, thì đối với khác nó đều mấy thiện.
Trước , các sư ở Thiên Huyền Môn, bao gồm cả sư phụ cô, đều từng Tiểu Bạch cào cho tơi tả.
Ngoại trừ cô.
Tiểu Bạch từng để khác bế bao giờ.
Cô định lao tới ngăn cản, nhưng kinh ngạc phát hiện Tiểu Bạch thế mà hề phản kháng, cứ thế để mặc cho Hoắc Trầm bế lên.
Không chỉ .
Nó còn ngoan ngoãn để Hoắc Trầm xoa đầu.
Chuyện quả thực còn khó tin hơn cả mặt trời mọc đằng tây.
Nhìn Tiểu Bạch vuốt ve mà còn híp mắt hưởng thụ, Khương Nguyễn Nịnh ngẩn một lúc lâu mới hồn, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó tin: "Tiểu Bạch thích đấy."
"Anh là đầu tiên thể cận với nó như ."
Trước nó theo cô sống ở Thiên Huyền Môn bao nhiêu năm trời.
Chưa từng ai đến gần nó như thế.
Chẳng lẽ, Tiểu Bạch cũng giống cô, là một đứa "trông mặt mà bắt hình dong"??
Thấy trai là sẵn sàng cho cận ngay?
"Nó tên là Tiểu Bạch ?" Hoắc Trầm đưa tay nhéo tai Tiểu Bạch, động tác thuần thục, "Anh cũng thích nó, xem chúng duyên."