"Chủ nhân, sẽ giúp cô." Tiểu Bạch vươn một chân , đặt đệm thịt hồng hào mềm mại lên cổ tay cô, "Bất kể cô gì, Tiểu Bạch cũng sẽ ở bên cạnh cô."
"Tiểu Bạch sẽ mãi mãi ở bên cạnh chủ nhân."
Trong mắt Khương Nguyễn Nịnh tràn đầy sự ấm áp, cô nhẹ nhàng nhéo nhéo đệm thịt nhỏ của nó: "Được, chúng cùng ."
Trước , họ chính là những đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu.
Sau cũng .
Lúc mới trọng sinh trở thế giới , cô còn cảm thấy cô đơn, bên cạnh cô bất kỳ ai, chỉ một cô.
bây giờ.
Cô sẽ còn cô đơn nữa.
Cô còn đơn độc một .
Sau dù chuyện gì xảy , cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Cảm giác thực sự , ấm áp.
Khương Nguyễn Nịnh cũng vẽ bùa bao lâu, đợi đến khi cô cảm thấy ngón tay mỏi, nghỉ ngơi một chút thì bỗng nhiên thấy tiếng khóa mật mã mở.
Giây tiếp theo, cửa phòng đẩy .
Tiểu Bạch đang gục bàn mơ màng ngủ lập tức tỉnh táo .
Nó mở đôi mắt màu xanh băng, về phía cửa.
"Tiểu Bạch, mau trong nhẫn ."
Khương Nguyễn Nịnh liếc chiếc điện thoại đặt bên cạnh, mới phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, bất tri bất giác mấy tiếng đồng hồ.
Giờ là lúc Hoắc Trầm tan về nhà.
Kể từ khi họ sống chung, Hoắc Trầm còn tăng ca nữa, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, thỉnh thoảng cần tăng ca thì muộn nhất cũng chỉ đến bảy tám giờ tối.
Hoắc Trầm vẫn từng gặp Tiểu Bạch.
Khương Nguyễn Nịnh đoán rằng mắc bệnh sạch sẽ như lẽ sẽ dễ dàng chấp nhận Tiểu Bạch, nên cô vẫn cho sự tồn tại của nó.
Cô nghĩ, dù Tiểu Bạch bình thường cũng thể ở trong gian của chiếc nhẫn.
Ban ngày lúc Hoắc Trầm nhà, cô thả nó cho nó vận động một chút, cũng chẳng ảnh hưởng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-420-no-khong-dinh-tron-nua.html.]
Tiểu Bạch đây đều lời.
Khương Nguyễn Nịnh bảo nó trong nhẫn, nó liền nhanh.
hôm nay, nó vẫn lì bàn, nhúc nhích.
Như thể thấy lời Khương Nguyễn Nịnh .
Thấy Hoắc Trầm sắp sửa đẩy cửa bước , Khương Nguyễn Nịnh nhíu mày, giục thêm nữa: "Tiểu Bạch!"
Tiểu Bạch vẫn trơ đó, hề ý định trong nhẫn.
Trong lòng nó nghĩ thầm, tên phàm là yêu của chủ nhân, sẽ luôn sống cùng chủ nhân.
Nếu gì bất ngờ xảy .
Hắn và chủ nhân cả đời sẽ tách rời.
Vậy chẳng lẽ nó trốn trong nhẫn cả đời ?
Nó là linh thú Bạch Hổ ai gặp cũng khen, tất cả những từng gặp nó đều khen nó uy nghiêm xinh , ai cũng thích nó.
Tại chủ nhân bây giờ cho nó gặp đàn ông chứ.
Chẳng lẽ cô cảm thấy nó cô mất mặt ?
Chỉ vì đàn ông mà thời gian nó ở bên chủ nhân ít bao nhiêu, ngày nào cũng đợi khỏi thì chủ nhân mới thả nó .
Trong lòng nó sớm bất mãn .
Tên đàn ông dựa mà chiếm đoạt chủ nhân của nó.
Nó bây giờ định trốn nữa.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Nó là thú cưng yêu quý của chủ nhân cơ mà.
Nếu tên đàn ông chấp nhận nó, nó sẽ khuyên chủ nhân bỏ quách !
Khi Khương Nguyễn Nịnh định cưỡng chế nhét Tiểu Bạch trong nhẫn thì kịp nữa .
Hoắc Trầm đẩy cửa bước .
Trên tay xách một cái túi, bên trong đựng đồ ngọt và sữa mà Khương Nguyễn Nịnh thích uống.
Biết Khương Nguyễn Nịnh thích ăn đồ ngọt, ngày nào tan về Hoắc Trầm cũng mang theo vài phần, việc trở thành thói quen gần đây của .
Anh sợ quên nên còn bảo Nghiêm Minh ghi chú việc lịch trình, nhắc nhở khi tan .