Không kịp nghĩ nhiều.
Thấy cô vẻ sốt ruột, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng , nhớ : "Tuổi tác ông lớn, bác cả ông hơn trăm tuổi hạc , dáng gầy gò, vóc dáng cao, chừng một mét bảy..."
" , điều ấn tượng sâu sắc nhất là, ông hỏng một con mắt, mặt còn một vết sẹo dài do d.a.o chém."
"Vết sẹo đó trông như một con rết bò mặt ông , một chân ông cũng thọt, vững."
"Ông mặc một bộ đạo bào màu tím, trong tay cầm là phất trần, mà là một cây roi."
Hơi thở của Khương Nguyễn Nịnh ngưng trệ.
Vậy mà thật sự là tên yêu đạo đó!
Tên yêu đạo năm xưa cô tự tay c.h.é.m g.i.ế.c, thế mà vẫn c.h.ế.t, còn sống đến tận bây giờ!
Sắc mặt cô trở nên khó coi.
Hoắc Trầm cảm nhận ngón tay cô đang từng chút một siết chặt , vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi, cảm xúc cả dường như đều .
"Nịnh Nịnh, ? Em quen lão đạo sĩ tóc bạc ?"
Khương Nguyễn Nịnh mím chặt môi, gì.
Một lúc , ánh mắt lo lắng của Hoắc Trầm, cô mới ngước mắt , vẻ mặt nghiêm nghị : "Ừ, quen. Tâm thuật của kẻ bất chính, là một tà tu. Nếu gặp qua , thì sớm muộn gì cũng sẽ tay với ."
"Em nghĩ , để đảm bảo an cho , bắt đầu từ hôm nay, dọn qua ở cùng với em ."
Hoắc Trầm sững sờ, vài giây , gương mặt tuấn tú thanh tú thoáng hiện lên vài tia ửng đỏ.
Giọng chút chần chừ: "Em dọn qua chỗ em, sống cùng em ?"
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu: "Ừ, nếu thì em yên tâm."
Nếu bọn họ ở cùng một chỗ, cho dù tên yêu đạo ý đồ xa gì, cũng sẽ dễ dàng tay .
Như cô thể bảo vệ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-374-anh-don-qua-o-cung-voi-em-di.html.]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Hoắc Trầm mím chặt môi mỏng, đôi con ngươi đen láy lóe lên, đối diện với ánh mắt thẳng thắn chân thành của thiếu nữ, trầm mặc một lát mở miệng : "Được."
Rồi ngập ngừng vài giây: " mà em thể yên tâm..."
Khương Nguyễn Nịnh chớp chớp mắt: "Yên tâm cái gì?"
Hoắc Trầm khẽ ho một tiếng: "Cho dù chúng ở cùng một chỗ, nhưng khi kết hôn, sẽ gì em . Căn hộ đó hai phòng ngủ, em ở phòng ngủ chính, sẽ dọn phòng cho khách."
Khương Nguyễn Nịnh: "..."
Cô chẳng hề nghĩ đến những chuyện đó.
Cô bảo dọn qua ở cùng, chỉ là để tiện bề bảo vệ mà thôi.
hình như, nghĩ nhiều thì ?
Quản gia Bạch và Hoắc Thư Đình cửa đón bọn họ.
"Đại thiếu gia, Khương tiểu thư, buổi tối lành." Quản gia Bạch cung kính , "Phu nhân đang ở trong bếp chuẩn bữa tối, phu nhân dặn dò riêng, nếu Khương tiểu thư đói bụng thì thể ăn chút điểm tâm ."
"Mấy món điểm tâm đó cũng là do phu nhân tự tay nướng chiều nay đấy ạ."
Hoắc Thư Đình bước lên, thiết khoác lấy cánh tay Khương Nguyễn Nịnh, mở miệng gọi một tiếng vô cùng tự nhiên: "Chị dâu, nào, nếm thử bánh quy nhỏ em ."
"Em hỏi trai , bảo chị thích vị dâu tây và vị xoài, em cả hai vị đấy."
"Chị nếm thử xem thích ?"
Khương Nguyễn Nịnh tiếng gọi "chị dâu" tự nhiên như ruồi của Hoắc Thư Đình cho khựng bước chân, đầu sang cô bé.
Hoắc Trầm nhẹ nhàng gõ trán Hoắc Thư Đình, thấp giọng mắng yêu: "Không quy củ, gọi bậy bạ cái gì thế."
Hoắc Thư Đình xoa trán, ngây thơ oán trách: "Anh, gì mà đ.á.n.h , em gọi sai, đây là chị dâu của em mà."
"Dù hai cũng sẽ kết hôn, em gọi một tiếng chị dâu thì ."
Nói , cô bé nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay Khương Nguyễn Nịnh, nũng : "Chị dâu, em gọi chị như vấn đề gì chứ?"