Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 37: Thu phục ác quỷ

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:28:47
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Tiểu Vi, thê t.ử của , đến đón nàng đây."

 

"Tiểu Vi, đây với , đưa nàng về nhà, chúng sẽ mãi mãi bên mà."

 

Giọng âm lãnh từ xa vọng , từng tiếng từng tiếng ngừng gọi tên Dương Tiểu Vi.

 

Trong phòng, cửa sổ vốn đang đóng chặt bỗng một luồng gió thổi tung .

 

Tháng bảy, thời tiết nóng bức vô cùng, ngày nào nhiệt độ cũng xấp xỉ 40 độ C.

 

Bên ngoài trời nắng chang chang nhưng luồng gió thổi phòng lạnh buốt thấu xương.

 

Nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống cả chục độ trong nháy mắt, lạnh đến mức khiến nổi da gà.

 

Dương Tiểu Vi thấy giọng âm lãnh gọi tên , sợ hãi bịt chặt tai : "Không, vợ , , đừng đến tìm nữa."

 

Trần Thục Phân tuy thấy gì nhưng lập tức lao đến ôm chặt con gái lòng, dù sợ đến run cũng buông con chút nào.

 

Giọng âm lãnh ngày càng gần, mang theo cơn thịnh nộ ngút trời.

 

"Kẻ nào dám ngăn cản và Tiểu Vi, ngăn cản chúng bên , kẻ đó c.h.ế.t!"

 

Ngày càng nhiều khói đen bay từ cửa sổ, nhiều đến mức cả căn phòng gần như hắc khí nuốt chửng .

 

Ngoài phòng bệnh, gia đình Trần Thục Phân chỉ thấy căn phòng đang sáng đèn bỗng nhiên tối sầm , đó thấy gì nữa.

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

Hơi thở âm lãnh luồn từ khe cửa.

 

Trần Thục Phân trừng lớn mắt, từng luồng khói đen lao vun vút về phía Dương Tiểu Vi trong lòng , nhưng chạm cô bé thì như đụng thứ gì đó, lập tức đẩy lùi với tốc độ cực nhanh.

 

Cứ lặp lặp như nhiều .

 

Đám khói đen dường như thể đến gần Dương Tiểu Vi nữa, bèn rống lên một tiếng chói tai chui tọt trở phòng bệnh.

 

Trần Thục Phân sợ đến mức hồn vía lên mây, nhận là bùa chú phát huy tác dụng, bà như vớ cọc cứu mạng, càng siết chặt lá bùa trong tay hơn.

 

Dương Tiểu Ni và Dương Chí Cường bên cạnh chứng kiến cảnh tượng cũng sợ run cầm cập, cả nhà ôm chặt lấy , thở mạnh cũng dám.

 

Trong phòng, khói đen nhe nanh múa vuốt gào thét, cuộn trào giữa trung, một lát từ từ tụ thành hình .

 

Đó là một đàn ông 40 tuổi.

 

Sắc mặt gã trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo thành một khối, dữ tợn đến mức còn nhận hình dạng ban đầu.

 

Đôi mắt đỏ ngầu oán độc xuống từ trung, ánh mắt tràn ngập lệ khí âm lãnh dán chặt Khương Nguyễn Nịnh.

 

Phát hiện lừa, ánh mắt con ma nam càng thêm oán độc.

 

"Dám cản trở chuyện của , c.h.ế.t !" Giọng con ma nam âm lãnh, sát khí đằng đằng.

 

Khương Nguyễn Nịnh lạnh lùng lên trung, ung dung rút một xấp bùa vàng: "Lúc sống chẳng ai thèm ngó ngàng đến cái loại ế ẩm như ngươi, c.h.ế.t còn vọng tưởng tìm một cô nữ sinh viên xinh vợ, tự soi gương xem xứng ?"

 

Con ma nam tức thì chọc giận, cái miệng m.á.u me đỏ lòm gương mặt quỷ dữ tợn há to đến tận mang tai, phát tiếng rít chói tai lao thẳng về phía Khương Nguyễn Nịnh.

 

Khương Nguyễn Nịnh nheo mắt, kẹp một lá bùa vàng giữa các ngón tay, cúi đầu niệm vài câu chú, lá bùa bốc cháy tay cô.

 

Cô ném lá bùa lên trung.

 

Tiếng sấm ầm ầm chợt vang lên.

 

Một tia sét x.é to.ạc gian xuất hiện trong phòng, giáng thẳng xuống đầu con ma nam đang lơ lửng.

 

Con ma nam hét lên t.h.ả.m thiết, hắc khí đ.á.n.h tan quá nửa.

 

Khương Nguyễn Nịnh cho chút thời gian nghỉ ngơi nào.

 

Lá bùa trong tay tung , tia sét thứ hai giáng xuống.

 

Liên tiếp sét đ.á.n.h mấy , con ma nam đau đớn gào rú thê lương đầy phẫn nộ, chống đỡ nổi mà rơi bịch xuống đất.

 

Cuối cùng cũng nhận thức sự nguy hiểm, khuôn mặt quỷ dữ tợn lộ vẻ sợ hãi, nén đau bò dậy định bay qua cửa sổ trốn thoát.

 

Khương Nguyễn Nịnh lạnh: "Muốn chạy , muộn !"

 

Bốn lá bùa trong tay cô bay lên trung, hóa thành bốn luồng ánh sáng vàng, trấn giữ bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, nhốt con ma đang định chạy trốn trong trận pháp.

 

Ánh sáng vàng hóa thành những thanh kiếm sắc bén xuyên thủng cơ thể con ma, chỉ thấy một tiếng kêu t.h.ả.m thiết thê lương, cơ thể tan thành những mảnh vụn đen trong ánh sáng vàng.

 

Cuối cùng biến mất còn tăm .

 

"Đại sư!" Dương Tiểu Ni thấy tiếng bước chân ở cửa, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, thấy Khương Nguyễn Nịnh bước liền kích động dậy.

 

"Không ." Khương Nguyễn Nịnh đưa chiếc vòng cổ cho cô , "Hắn sẽ đến quấy rầy em gái cô nữa ."

 

"Đại sư, thật sự ạ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-37-thu-phuc-ac-quy.html.]

 

Dương Tiểu Vi vẫn còn run rẩy sợ hãi, mặt vẫn trắng bệch. Dù thấy cảnh đ.á.n.h trong phòng nhưng những tiếng gào thét kinh hoàng cũng đủ dọa cô bé khiếp vía.

 

Người đàn ông trong mơ tuấn phong lưu là thế.

 

Đó cũng là lý do ban đầu cô bé rung động với con ma nam .

 

hôm đến khu rừng nhỏ, thấy hiện , bộ dạng khác hẳn trong mơ.

 

Lúc cô bé sợ quá định bỏ chạy, nhưng cơ thể theo sự điều khiển mà cứ bước về phía quan tài trong ngôi mộ.

 

Nhớ chuyện hôm đó, Dương Tiểu Vi khỏi rùng .

 

"Ừ, sẽ bao giờ xuất hiện nữa." Khương Nguyễn Nịnh ngước mắt sắc mặt xanh xao của Dương Tiểu Vi, , "Thời gian rảnh rỗi thì chịu khó phơi nắng nhiều một chút để xua âm khí còn sót ."

 

"Còn nữa."

 

Ánh mắt cô chuyển sang bố Dương, vẻ mặt nghiêm túc : "Chuyện ngẫu nhiên. Con gái hai dính mối nhân duyên âm là do con gây ."

 

Dương Tiểu Ni sững sờ: "Đại sư, ý ngài là ?"

 

Trần Thục Phân và Dương Chí Cường cũng đầy vẻ nghi hoặc. Sau khi phản ứng , sắc mặt Dương Chí Cường biến đổi: "Do con gây ? Ý đại sư là hại Tiểu Vi?"

 

Khương Nguyễn Nịnh quá trực tiếp, chỉ bảo: "Ngoài gia đình thì còn ai sinh thần bát tự của cô bé? Có lấy bát tự của con gái hai đem phối mối nhân duyên âm ."

 

Cô chỉ đến đó, tiết lộ thêm gì nữa.

 

Vài giây , Trần Thục Phân bỗng sầm mặt, giận dữ mắng: "Là thím Ba, chắc chắn là thím Ba ! Trước đó bà từng hỏi một , bảo trong thôn đám cưới âm, chấm trúng Tiểu Vi nhà , chỉ cần lấy bát tự so tuổi là . Còn bảo nhà sẵn sàng trả hai mươi vạn tiền sính lễ, hỏi đồng ý !"

 

"Lúc đó mắng đuổi bà , ngờ bà vẫn c.h.ế.t tâm. Thế mà dám trộm bát tự của Tiểu Vi mai mối âm!"

 

Ngoài Khương Nguyễn Nịnh, những còn đều vô cùng kinh ngạc.

 

Thế mà lấy bát tự của Dương Tiểu Vi đám cưới âm thật.

 

Người còn là họ hàng thích của họ nữa chứ.

 

Lúc , Dương Tiểu Vi nhớ những chuyện về quê, kìm run lên.

 

Dương Tiểu Vi tức tủi, siết chặt nắm tay : "Hèn chi con đến nhà thím , thím cứ nhất quyết giữ con ăn cơm, bàn ăn còn mấy lạ mặt cứ chằm chằm con! Ăn xong thím còn tặng váy cho con, hóa lúc đó tính kế con !"

 

"Giỏi cho mụ Triệu Thúy Hoa!" Trần Thục Phân nghiến răng nghiến lợi, "Bà vì tiền mà suýt hại c.h.ế.t con gái , để yên cho bà !"

 

Dương Chí Cường im lặng gì, nhưng sắc mặt cũng khó coi, xanh mét cả mặt mày.

 

Ông thím Ba nhà tham tiền nhất.

 

Chỉ là ngờ vì tiền mà bà dám đ.á.n.h chủ ý lên con gái ông.

 

Nghĩ đến lúc Dương Tiểu Vi cứu về chỉ còn thoi thóp, bác sĩ bảo nếu đào lên muộn nửa tiếng nữa chắc còn, Dương Chí Cường nắm chặt tay, trong mắt bùng lên lửa giận.

 

Khương Nguyễn Nịnh lẳng lặng quan sát phản ứng của cả nhà họ, đợi Trần Thục Phân trút giận xong xuôi mới lên tiếng: "Mọi chuyện giải quyết xong, xin phép thêm."

 

"Về tiền thù lao, cứ đưa một vạn tệ là . Chuyển khoản qua WeChat nhé."

 

Kiếp Khương Nguyễn Nịnh đích tay giải quyết những việc thế , giá ít nhất cũng tám con trở lên.

 

nay khác xưa.

 

Thu nhập của gia đình Dương Tiểu Ni cũng bình thường, cô đưa mức giá coi như là tượng trưng thôi.

 

Dương Tiểu Ni thấy mức thù lao cô đưa thì thở phào nhẹ nhõm, một vạn tệ thì họ vẫn lo , cô lập tức đăng nhập WeChat chuyển tiền.

 

"Đại sư, sắp đến giờ trưa , cùng ăn bữa cơm ạ." Dương Tiểu Ni đồng hồ, thấy sắp đến giờ cơm.

 

" , đại sư thích ăn gì, chúng sẽ đặt nhà hàng ngay." Lúc thái độ của Trần Thục Phân và Dương Chí Cường khác hẳn, đối với cô gái nhỏ kém mấy chục tuổi mặt, cả hai đều vô cùng khách khí.

 

Thậm chí còn mang theo vài phần cung kính.

 

Khương Nguyễn Nịnh lắc đầu: "Không cần , còn việc."

 

Thấy cô , cả nhà họ cũng tiện giữ .

 

"Đại sư cứu mạng Tiểu Vi, ân tình cả nhà chúng gì báo đáp , xin đại sư nhận một lạy của gia đình chúng ." Dương Chí Cường cúi , gập thật sâu Khương Nguyễn Nịnh.

 

Trần Thục Phân cũng dẫn hai cô con gái đồng loạt cúi đầu cảm tạ cô.

 

Khương Nguyễn Nịnh tiến lên ngăn cản mà yên tâm thoải mái nhận cái lạy .

 

Cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp chùa, là chuyện công đức vô lượng.

 

Cái lạy là thứ cô xứng đáng nhận.

 

Ngay khi gia đình Dương Tiểu Ni cúi đầu cảm tạ, từng luồng ánh sáng vàng xuất hiện đỉnh đầu họ. Giữa trán Khương Nguyễn Nịnh cảm nhận một luồng ấm, tất cả những ánh sáng vàng chứa giá trị công đức đó đều cô hấp thu cơ thể.

 

 

Loading...