Cô mặc đồ đen, buộc tóc đuôi ngựa, để mặt mộc, cúi đầu trong góc nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu chuyện với môi giới nhà đất bên cạnh vài câu.
Khóe môi còn vương nét .
Nhìn bộ dạng của cô, nghĩ đến những chuyện cô mấy ngày nay, Khương Tin tức lộn ruột, sầm mặt về phía cô.
Chặn liên lạc bọn họ, chơi trò mất tích với bọn họ lâu như , cả nhà đều cô chọc tức điên lên, cô thì , còn bày vẻ mặt tâm trạng .
Cô còn lương tâm !
"Khương Nguyễn Nịnh."
Khương Tin tới, mở miệng, trong giọng mang theo vài phần lạnh lẽo: "Rốt cuộc cô đang giở trò gì , cô tưởng là đứa trẻ lên ba , cô tưởng ai cũng rảnh rỗi như cô, thời gian chơi mấy trò nhàm chán với cô chắc."
"Cô còn loạn đến bao giờ?"
"Cô cả nhà đều quỳ xuống mặt cô, mở miệng cầu xin cô về nhà, cô mới chịu bỏ qua ?"
Khương Tin trong cơn tức giận, giọng hề nhỏ.
Đại sảnh vốn đông .
Tiếng chất vấn của thu hút sự chú ý của những xung quanh, tất cả đều về phía họ.
Mẹ Khương và Khương Tư Tư cũng tới.
Khương Tư Tư kéo tay Khương, kịp mở miệng hốc mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào : "Chị ơi, chị bỏ nhà lâu như , em cũng xin chị , chẳng lẽ chị vẫn nguôi giận ? Mọi trong nhà đều chị chặn liên lạc, liên lạc với chị, chị ở bên ngoài sống thế nào, ngày nào cũng lo lắng cho chị."
"Hôm nay hai đến chung cư tìm chị, chị chuyển từ lâu. Căn chung cư đó là quà sinh nhật bố tặng chị, chị thích lắm mà, chuyển ?"
"Chị chuyển nhà cũng với nhà một tiếng, chị thực sự lo lắng cho chị !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-362-cat-dut-quan-he-voi-nha-ho-khuong-5.html.]
Mẹ Khương cũng đỏ hoe mắt: "Nịnh Nịnh, về nhà với . Con thích ở phòng ngủ cạnh vườn hoa, phòng đó để cho con ở, Tư Tư con bé sẽ tranh với con nữa."
"Thời gian con ở nhà, bố ngày nào cũng nhớ con."
"Con thật sự vẫn tiếp tục giận dỗi bố ?"
Khương Nguyễn Nịnh thấy giọng của mấy bọn họ, ung dung khóa màn hình điện thoại, từ từ ngẩng đầu lên.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Ánh mắt cô hờ hững và xa cách mấy đang mặt.
Chạm ánh mắt lạnh lùng kìm nén cơn giận của Khương Tin, cô nhếch môi, khẽ thành tiếng: "Là đủ rõ ràng, tai của cả nhà các đều vấn đề, hiểu đang gì?"
Khương Tin sững sờ, sắc mặt khó coi : "Khương Nguyễn Nịnh, cô..."
"Hôm rời khỏi nhà họ Khương, , rằng sẽ nữa."
Khương Nguyễn Nịnh dậy, ngước mắt, cái giận dữ của Khương Tin, giọng cô bình tĩnh và lạnh lùng: " cũng , từ nay về , và nhà họ Khương các còn quan hệ gì nữa."
"Đến tận hôm nay, các vẫn cho rằng đang giận dỗi?"
"Được , coi như lúc đủ rõ ràng, giờ một nữa cho rõ ràng với các . , Khương Nguyễn Nịnh, từ nay về còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Khương các nữa."
"Toàn bộ tiền nhà họ Khương chi cho mấy năm nay, sẽ trả đủ."
"Còn về ơn sinh thành của Khương phu nhân, tiên đoán , trả dứt điểm ."
"Hy vọng Khương phu nhân đừng tự xưng là nữa, tình con kiếp của chúng , đến đây là chấm dứt."
Sắc mặt Khương phu nhân thoáng chốc trắng bệch.
"Nịnh Nịnh, con... con cái gì?" Bà run rẩy , "Ý con là, con đoạn tuyệt quan hệ với chúng ?"