"Khụ khụ khụ." Trịnh Dương siết đến đỏ mặt tía tai, dùng sức gỡ tay , "Vương Kiệt, , sẽ quả báo."
"Bây giờ, quả báo của đến đấy."
"Là mày?!" Vương Kiệt cúi đầu , vẻ mặt thể tin nổi, "Đám cảnh sát là do mày gọi tới?"
Trịnh Dương khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của , lạnh : "Không sai, khi bước nhà, dẫn mai phục trong biệt thự của , bắt cóc ."
"Sao thể!" Vương Kiệt tin, "Chuyện mày từ ?"
Chuyện bắt cóc Trịnh Dương, lên kế hoạch từ lâu.
Ngoài mấy tham gia bắt cóc , từng với ai.
Mấy còn cũng quen Trịnh Dương.
Dù quen , cũng tuyệt đối thể để lộ chuyện ngoài.
Bắt cóc là trọng tội.
Bọn họ đều rõ, một khi bắt, chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì.
Sao Trịnh Dương thể !
Hắn từ !
Hắn thế mà còn tìm sẵn cảnh sát nấp ở bên ngoài!
Ai, rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện cho Trịnh Dương!
"Cậu đừng quan tâm từ , ác giả ác báo! Vương Kiệt, đối xử với tệ, coi như em ruột thịt, vì tiền mà mạng của !"
Trịnh Dương đầy mặt phẫn nộ, gân xanh nổi lên trán, trong mắt tràn đầy sự thất vọng và giận dữ: "Coi như mù mới coi là bạn, từ nay về , và chỉ là dưng!"
"Buông ." Vương An chĩa s.ú.n.g Vương Kiệt, lạnh lùng , "Các cảnh sát bao vây, đừng cố giãy giụa vô ích, mau thả !"
Ba tên đồng bọn của Vương Kiệt họng s.ú.n.g đen ngòm chĩa đầu , sợ đến mức chân tay bủn rủn, suýt nữa thì tè quần.
Mấy tên vội vàng : "Đồng chí cảnh sát, đừng nổ súng, đừng nổ súng, chúng thả ngay đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-354-coi-nhu-toi-mu-moi-coi-cau-la-ban.html.]
Nói , một tên trong đó cởi trói cho Trịnh Dương.
Rất nhanh, dây thừng Trịnh Dương cởi bỏ .
Vương An tiếp tục lệnh: "Bây giờ, tất cả xuống, giơ hai tay lên ôm đầu."
Ba tên lập tức ôm đầu xổm xuống.
"Anh cũng xuống!"
Một cảnh sát trẻ thấy Vương Kiệt vẫn , liền chĩa s.ú.n.g .
Trịnh Dương khi tự do, phủi bụi , đầu, Vương Kiệt với ánh mắt vô cùng thất vọng về phía Vương An.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vừa hai bước.
Cổ bỗng nhiên lạnh toát, kinh ngạc cúi đầu, thấy một con d.a.o gọt hoa quả sắc lẻm đang kề cổ .
Phía , giọng hung tợn của Vương Kiệt vang lên: "Tất cả các cử động, nếu , tao sẽ g.i.ế.c nó."
Thấy Vương Kiệt thế mà dám bắt cóc Trịnh Dương con tin, Vương An sầm mặt, trầm giọng : "Lập tức thả ."
"Đợi tao rời khỏi đây, tao tự nhiên sẽ thả nó." Vương Kiệt trừng mắt mấy cảnh sát với ánh mắt hung ác, kẹp chặt Trịnh Dương lôi ban công tầng một, "Trước khi tao rời , ai gần, nếu tao sẽ g.i.ế.c nó!"
Trịnh Dương Vương Kiệt lôi ban công.
Phía ban công là một bãi cỏ lớn, bên bãi cỏ một cánh cửa, là cửa của biệt thự.
Vương Kiệt trốn thoát bằng cửa .
Trịnh Dương đoán ý đồ của , nhịn lên tiếng: "Vương Kiệt, đừng ngây thơ nữa, trốn thoát ."
"Cậu thật sự sợ cảnh sát nổ s.ú.n.g ?"
"Mày câm miệng!" Vương Kiệt nghiến răng , "Muốn tao ngoan ngoãn bó tay chịu trói tù , đời nào!"
"Trịnh Dương, vốn dĩ tao định tha cho mày một mạng, nhưng mày dám báo cảnh sát bắt tao! Nếu mày tìm cái c.h.ế.t, thì tao sẽ cho mày toại nguyện!"