Tình nghĩa bao nhiêu năm như , thể màng đến.
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Cho nên dù Vương Kiệt đáng tin đến , cũng từng nghĩ đến việc cắt đứt quan với .
Rồi đó, bố Vương Kiệt t.a.i n.ạ.n qua đời, công ty bảo hiểm bồi thường một khoản tiền, Vương Kiệt dứt khoát nữa, cầm tiền bồi thường đ.á.n.h bạc.
Hơn một triệu tệ tiền bồi thường, tiêu đến nửa năm thua sạch.
Sau khi hết tiền bồi thường, nghiện cờ bạc, bán luôn căn nhà bố để .
Đợi tiền bán nhà thua sạch, vay nặng lãi.
Năm ngoái, vì Vương Kiệt nợ nặng lãi hai triệu tệ, chủ nợ tuyên bố trả tiền sẽ c.h.ặ.t t.a.y chân , ném xuống hồ cá sấu cho cá sấu ăn, Vương Kiệt sợ quá tìm đến lóc van xin giúp đỡ, chỉ cần trả hết hai triệu nợ sẽ bao giờ cờ b.ạ.c nữa.
Sau sẽ tìm một công việc, chăm chỉ ăn.
Cuối cùng, Trịnh Dương giúp trả hai triệu.
Để Vương Kiệt thể ăn t.ử tế, bỏ vốn mấy chục vạn giúp Vương Kiệt mở một quán ăn, để Vương Kiệt ông chủ quán ăn.
Lúc đó Vương Kiệt ôm lóc t.h.ả.m thiết, chắc chắn sẽ đổi triệt để, cuộc đời, sẽ phụ lòng của .
Nghĩ đến những chuyện , trong mắt Trịnh Dương ánh lên vẻ đau lòng và phẫn nộ: “Vương Kiệt, tớ tự nhận chỗ nào với , mấy năm nay tớ giúp bao nhiêu, trong lòng hẳn rõ.”
“Bây giờ vì tiền mà mất hết lương tâm, sợ quả báo !”
“Quả báo?” Vương Kiệt như thấy chuyện nực nhất trần đời, ha hả, “Ông đây bao giờ tin cái gì mà quả báo! Ông đây chỉ , xã hội tiền thì chẳng là cái thá gì cả, tiền mới là bố đời! Đừng nó nhiều nữa, mau thẻ ngân hàng của mày để , mật mã là bao nhiêu!”
“Nể tình cảm bao năm của chúng , chỉ cần mày đưa tao 30 triệu, tao sẽ g.i.ế.c mày. Trịnh Dương, 30 triệu đối với mày cũng chẳng nhiều nhặn gì, mày minh tinh , mấy chục triệu đối với mày chỉ là chuyện nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-353-canh-sat-sao-lai-co-canh-sat.html.]
“Ha ha.” Trong cơn phẫn nộ tột cùng, Trịnh Dương chợt bật , “Vương Kiệt, tớ quả thực thể bỏ 30 triệu cho …”
Mắt Vương Kiệt sáng rực lên: “Mày đồng ý ?”
Trịnh Dương bỗng sa sầm mặt, trừng mắt , nghiến răng nghiến lợi từng chữ: “ đừng hòng lấy một xu, tớ thà quyên góp hết chứ đời nào cho !”
Vương Kiệt sững sờ, đó giận tím mặt, đưa tay bóp cổ : “Trịnh Dương, mày nó chán sống , , ông đây sẽ cho mày toại nguyện.”
Trước khi Vương Kiệt bóp chặt cổ, Trịnh Dương đầu hét lớn ngoài: “Cứu mạng với, g.i.ế.c , cứu mạng với!”
Vương Kiệt bóp cổ : “Mày đừng hòng mơ, sẽ ai đến cứu mày ! Trịnh Dương, một là mày đưa tiền, hai là tao bóp c.h.ế.t mày ngay bây giờ!”
Khu biệt thự Trịnh Dương ở mới bàn giao lâu, mấy căn biệt thự xung quanh đều bỏ trống, chỉ Trịnh Dương là đầu tiên sửa sang xong và dọn ở.
Nên Vương Kiệt căn bản lo sẽ thấy tiếng kêu cứu của Trịnh Dương.
Trịnh Dương bây giờ kêu rách họng cũng vô ích.
“Rầm” một tiếng.
Cánh cửa khép hờ bỗng đá văng.
Trên mặt Vương Kiệt và mấy tên đàn ông đang trói Trịnh Dương đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời đầu cửa.
“Cảnh sát đây, cử động!”
Vương An cùng mấy cảnh sát trẻ tuổi xông phòng, chĩa s.ú.n.g đám .
Vương Kiệt lập tức biến sắc, hoảng sợ kinh ngạc : “Cảnh sát? Sao cảnh sát?”