Kinh Ngạc! Thiên Kim Thật Lại Là Đại Lão Huyền Học - Chương 350: Phải làm anh em tốt cả đời

Cập nhật lúc: 2025-12-10 02:52:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Vương Kiệt, gấp gáp tìm tớ rốt cuộc là chuyện gì?" Trịnh Dương nhịn hỏi, "Cứ nhất định về nhà mới ?"

 

"Ừ." Giọng điệu Vương Kiệt trở nên trịnh trọng, "Là một chuyện quan trọng, qua điện thoại tiện, cứ đợi gặp mặt ."

 

Trịnh Dương siết chặt điện thoại, trong mắt lộ vẻ thất vọng và đau khổ.

 

Anh im lặng vài giây, giọng chút khô khốc: "Được, đợi gặp mặt ."

 

"OK, em, tớ còn mang theo một chai rượu ngon, đợi về chúng uống chuyện nhé." Vương Kiệt xong định cúp máy.

 

"A Kiệt." Trịnh Dương lên tiếng khi cúp máy, "Tớ thể hỏi một câu ?"

 

"Đương nhiên là , hỏi gì?"

 

Trịnh Dương nhắm mắt , trong đầu hiện lên nhiều ký ức đẽ thời thơ ấu, hồi tưởng ngẩng đầu ngoài cửa sổ xe, ánh mắt đầy hoài niệm : "A Kiệt, thấy quan hệ giữa chúng thế nào?"

 

Vương Kiệt dường như sững , trong giọng mang theo chút ngạc nhiên: "Sao tự nhiên hỏi thế? Người em, chuyện còn hỏi , chúng đương nhiên là em nhất ."

 

"Cậu đấy, tớ là con một, từ nhỏ ghen tị với nhà khác chị em, khi quen , tớ vẫn luôn coi như em trai ruột thịt."

 

Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.

"Chúng em ruột, nhưng còn hơn cả em ruột mà!"

 

"Vậy ?" Trịnh Dương , nhưng ánh mắt hề ý , "Cho nên, tớ là bạn nhất của , đúng ?"

 

"Đương nhiên!"

 

"Trước đây từng , chúng em cả đời, lời còn tính ?"

 

"Đương nhiên là tính chứ!" Vương Kiệt với tình cảm chân thành, "Lời lúc nào cũng tính! Trừ khi em với tớ, nếu , em tớ nhận định !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-350-phai-lam-anh-em-tot-ca-doi.html.]

"Hôm nay thế, cứ là lạ." Vương Kiệt chút nghi ngờ, "Xảy chuyện gì ?"

 

"Không ." Trịnh Dương hít sâu một , giọng điệu trở bình thường, "Chỉ là bỗng nhiên nhớ những chuyện hồi nhỏ chúng chơi cùng , chớp mắt chúng đều lớn, chút cảm khái thôi."

 

"Mười mấy năm nay, hình như chỉ chúng là còn giữ mối quan hệ từ nhỏ nhỉ."

 

"Chứ còn gì nữa! Bên cạnh tớ cũng chỉ bạn tri kỷ nhất thôi!" Vương Kiệt cũng cảm thán một tiếng, "Những khác là bạn nhậu, chẳng lúc nào quan hệ phai nhạt, chỉ mới là em thực sự thể tâm sự với tớ!"

 

Sau khi Trịnh Dương cúp máy lâu, liền thấy một chiếc xe màu đen chạy đến cổng biệt thự của .

 

Xe dừng , từ xe bước xuống ba đàn ông và một phụ nữ.

 

Mọi đều mặc cảnh phục.

 

Một nam cảnh sát trẻ tuổi tới cạnh xe , gõ gõ cửa kính bên ghế lái.

 

Là cảnh sát đến .

 

Trịnh Dương lập tức mở cửa xe bước xuống.

 

"Vừa báo cảnh sát ? Nói bắt cóc ?" Một đàn ông trung niên trông lớn tuổi nhất bước tới, vẻ là cấp của nhóm .

 

"Vâng, thưa cảnh sát, báo án." Trịnh Dương gật đầu .

 

Vương An cũng gật đầu, về phía biệt thự: "Kẻ bắt cóc hiện đang ở trong nhà?"

 

Trịnh Dương: "Phải, đại sư xem bói bọn họ đang mai phục trong nhà . Đợi cửa sẽ tay bắt ."

 

"Ừ, lát nữa , cửa xong đừng đóng cửa. Có tình huống gì thì hét lớn lên, chúng sẽ lập tức xông cứu ."

 

 

Loading...